Đêm khuya gió lớn, ngọn đuốc bập bùng chiều lên mấy trăm khuôn mặt lúc sáng lúc tối nhìn chằm chằm vào một cái quan quách đặt ở giữa, không khí quỷ dị làm ai nhìn thấy cũng có cảm giác rờn rợn sống lưng.
Theo như ghi chép của sử quan, quan quách dùng để hạ táng Mạo Đốn là lễ vật mà Đại Hán tặng cho ông ta, bất kể là hình thức hay trọng lượng đều rất khác cái quan quách này.
Tạ Trường Xuyên hai sáu năm ở Bạch Đăng Sơn tất nhiên đã tìm hiểu rất nhiều về chuyện này, bởi thế phát hiện không phải là quan quách của Mạo Đốn thì mặt chẳng còn kích động nào, chỉ hời hợt ra lệnh:” Mở ra đi, xem là ai có thể hợp táng với Mạo Đốn.”
Nói xong lùi lại, nếu không chết bởi cơ quan bên trong thì ông ta chết không nhắm mắt.
Tiếc mạng là bản năng của tất cả tướng quân, chỉ có ở trường hợp được ăn cả ngã về không hoặc tử chiến thì bọn họ mới liều mạng. Chủ tướng chiến tử là đả kích cực kỳ nặng nề với sĩ khí của quân đội, nhiều khi điều ấy cũng có nghĩa là toàn quân thất bại.
Tạ Trường Xuyên nấp sau hai tấm cự thuẫn, ông ta cho rằng vũ khí của Hung Nô không thể xuyên thấu được.
Quan quách bằng đồng hoen rỉ bị bịt kín, các khe khe hở đổ chì, hai giáp sĩ toàn thân giáp trụ kín mít cẩn thận dùng chủy thủ nạy chì, một múi thối nồng nặc từ khe hở bốc ra.
Vân Lang sớm đã dùng khăn tay lụa thấm ướt buộc lên mũi, y đã có quá nhiều kinh nghiệm đau khổ trong Thủy hoàng lăng, nào dám có chút sơ ý nào.
Sau khi phong ấn bốn phía được loại bỏ, dưới hiệu lệnh của Tạ Trường Xuyên, hai giáp sĩ dùng toàn lực đẩy nắp quan quách ... Kết quả chẳng có chuyện gì xảy ra ngoài làn khói màu vàng.
Tạ Trường Xuyên đá Cao Thế Thanh một cái, Cao Thế Thanh vội chạy qua thuẫn trận ghé đầu nhìn, chỉ là vẻ mặt của hắn rất lạ, trông có vẻ ngây ngất lắm.
Vân Lang đợi một lúc không thấy ba tên kia có dấu hiệu sẽ chết mới tới bên quan quách nhìn vào.
Bên trong là một nữ tử tóc dài xinh đẹp lặng lẽ nằm đó, toàn bộ quan quách một nửa là thi thể, một nửa là các loại mã não ngọc thạch cùng đồ vật bằng vàng.
Khiến Cao Thế Thanh ngây ngất là thi thể bên trong chứ không phải châu báu, đó là mỹ nữ da trắng có mái tóc hạt dẻ, dù chết mấy chục năm rồi diện mạo vẫn giống như khi còn sống, không biết là bảo tồn thế nào.
“ Lấy kim quan bên trong ra.” Giọng Tạ Trường Xuyên đã lạc đi rồi:
Vân Lang lúc này mới để ý ở bên đầu mỹ nữ có đặt một cái kim quan chẳng có chút đặc sắc nào, chẳng trách y không chú ý, chỉ đánh bạt tay người định lấy kim quan:” Phải dùng lửa đốt lên rồi mới được chạm vào.”
“ Thi độc.” Ba Phu vội vàng giải thích với Tạ Trường Xuyên sắc mặt khó coi:
So với vàng bạc châu báu thì Vân Lang càng hứng thú với cái xác, có vài cái ống dài bằng đồng, y đoán bên trong đựng cuộn da dê, đó là tư liệu gì đó rất quan trọng, có lẽ sẽ hé lộ thân phận của nàng.
“ Thiếu niên nên giới sắc.” Lời Tạ Trường Xuyên không hề có ý cảnh cáo mà chỉ đầy vẻ nhạo báng:
Vân Lang chẳng giận:” Mạt tướng rất muốn biết nữ nhân này là ai.”
Tạ Trường Xuyên nhìn các võ sĩ dùng kìm gắp từng món tài vật trong quan quách ra, cười lạnh:” Chẳng qua là át thị được sủng ái nào đó của Mạo Đốn thôi.”
Bùi Viêm có kiến thức hơn, nói:” Từ trang phuc thì đây rất có thể là người Đại Nguyệt Thị, nếu đôi mắt màu lam thì chắc chắn.”
Cao Thế Thanh nghe vậy như muốn kiểm chứng xem mỹ nhân thực sự có đôi mắt lam không, đưa tay chạm vào mí mắt của cái xác, Vân Lang nhìn thấy rất rõ, hắn ra tay nhẹ nhàng, như nam tử đa tình vuốt ve tình nhân, nhưng y thì như thấy điều gì khủng bố lắm, ngay lập tức nhảy thật xa về phía sau.
Hai lão tặc Tạ Trường Xuyên và Bùi Viêm còn phản ứng nhanh hơn, thoáng cái đã lại nấp sau thuẫn bài.
Quả nhiên ngón tay vừa chạm vào, mí mắt nữ tử lún xuống, rồi giống có người xoay nhanh đồng hồ thời gian, cái xác vừa rồi còn nguyên vẹn, phát ra tiếng xì xì, dung nhan mỹ lệ nhanh chóng đen đi, da thịt sụp xuống, sau đó như tuyết tan, vẻn vẹn vài nhịp hô hấp chỉ còn một lớp da bọc lên bộ xương khô.
Hơn mười lớp y sam bên ngoài cũng dần có nước vàng chảy ra, lấp đầy quan quách.
Cao Thế Thanh hoảng sợ quỳ xuống đất không dám động đậy chút nào.
“ Hồng phấn khô lâu trong khoảnh khắc, thực sự là không lừa chúng ta.” Tạ Trường Xuyên từ sau thuẫn lớn đi ra, nhìn cái xác kinh khủng mà cảm thán không thôi:
Trong truyền thuyết Phật giáo, Quan Thế Âm từng dùng nhục thể bố thí, hiện tướng mạo hồng phấn, hoan lạc với người lạc được, đột nhiên hiện thân khô lâu, đang vui sướng biến thành tịch diệt, khiến người ta không trầm luân trong vẻ bề ngoài.
Vân Lang tất nhiên biết câu chuyện đó, chỉ lạ là loại chữ không đầy một sọt nghe đâu ra bốn chữ này.
“ Một luyện khí sĩ nói.” Bùi Viêm đoán ra ánh mắt Vân Lang, giải thích qua:
Xác chết biến thành khô lâu rồi không có giá trị ngắm nhìn nữa, nếu muốn xem xương trắng thì Bạch Đăng Sơn thiếu gì.
Hai giáp sĩ dùng xoa sắt đâm thi thể ném ra ngoài, châm lửa đốt luôn.
Bên trong quân quách giờ có cả đống nước vàng, cáu mùi bốc ra khiến không ai chịu được, chuyện do Cao Thế Thanh gây ra nên do hắn vào làm sạch quan quách.
Còn về phần Tạ Trường Xuyên, Bùi Viêm, Vân Lang thì sớm tới trước đống tài vật, nhìn đám võ sĩ đem từng món hoàng kim đốt trong lửa lớn.
Chẳng mấy chốc trước mặt ba người đã có một đống đồ vật bằng vàng.
“ Không được đụng vào kim quan.” Tạ Trường Xuyên gằn giọng hăm dọa:
Vân Lang cúi đầu lục lọi, lấy một cái bát vàng cực lớn cho vào lòng khiến bụng y to lên như bụng bầu.
Hai người kia rất hài lòng với hành động biết điều này của Vân Lang, phất tay ý bảo y có thể đi rồi, sau đó quay sang thì thầm với nhau.
Kim quan đã tìm được, cũng không biết là có phải của Thái tổ Cao hoàng đế không, nhưng mà cả vạn người đang đợi lĩnh công, dù không phải cũng phải, ngay lúc này việc cần làm nhất là dùng khoái mã lập tức đưa về kinh.
Dù Tạ Trường Xuyên hay Vân Lang đều vô cùng hài lòng, mặc dù không tìm thấy quan quách của Mạo Đốn, nhưng tìm thấy kim quan của thái tổ cao hoàng đế đủ cho thấy cuộc chiến ở Bạch Đăng Sơn bao nhiêu năm qua không phải vô nghĩa, vớt vát lại thể diện thể diện cho Đại Hán.
Tóm lại là công lao lớn đã không chạy đi đâu được.
Nhân bóng đêm Kỵ đô úy cẩn thận rút khỏi Câu Tử Sơn, tránh kinh động người Hung Nô, bọn họ rút lui rất chậm, cho tới khi trời sáng Hoắc Khứ Bệnh mới là người cuối cùng vào lô cốt.
“ Tìm thấy rồi hả?” Cả đám nhìn Vân Lang chằm chằm:
“ Không tìm được Mạo Đốn, chỉ thấy át thị của ông ta, nhưng thấy kim quan của Thái tổ Cao hoàng đế rồi.”
Đợi khi Tào Tương dùng uy hầu gia dẫn cả đoàn đi xem vật phẩm bồi táng thì chỉ còn lại một nửa, đại đa số là châu ngọc mã não, vì thời gian dài để trong quan quách, nên xám xít, chẳng thấy có gì hay.
Ngược lại kim quan được lửa lớn thiêu đốt qua, lại lần nữa tỏa sáng ánh vàng chói lọi dưới ánh mặt trời, cao quý vô ngần.
Tạ Trường Xuyên chắc là vừa ăn sáng xong, vừa xỉa răng vừa nói với Hoắc Khứ Bệnh:” Chúng ta cùng dâng tấu, đem chuyện ở nơi này nói rõ ràng với bệ hạ.”
Hoắc Khứ Bệnh tới bên cái quan quách vẫn bốc mùi thối lợm giọng:” Xương cốt đâu?”
“ Đốt rồi, hỏi quân tư mã của ngươi.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn Vân Lang gật đầu liền chắp tay:” Như thế mời đại soái soạn tấu chương, ti chức ký tên là được.”
Tạ Trường Xuyên thở dài:” Lão phu rốt cuộc lần đầu cảm thấy chúng ta sắp kết thúc cuộc chiến ở Bạch Đăng Sơn rồi.”