Trước khi rời đi Tạ Trường Xuyên cho thân binh giết hết số quỷ nô còn lại, không chừa một ai, chuyện này ông ta làm không cần thương lượng với Vân Lang. Ông ta mang theo một phần tài phú và kim quan, số còn lại ông ta chẳng bận tâm, ví dụ như thân phận nữ nhân kia là gì, vì sao lại được chôn trang trọng như vậy, vì sao lại đặt kim quan trong đó, hết thảy đều không cần biết, với ông ta mà nói công lao thực chất mới quan trọng, năm nay thế là đủ.
Cao Thế Thanh mặc dù là một tên đào trộm mộ, nhưng là nhà nghệ thuật gia cao quý, hắn rất thèm khát số cuộn da dê trong quan quách mà Vân Lang lấy đi.
Một tên trộm mộ mà không có sự tò mò thì không phải là trên trộm mộ giỏi.
Vân Lang từ chối mong mỏi của Cao Thế Thanh, chủ nhân của cuộn da dê sắp tới, thế nào cũng nên để người như Tư Mã Thiên có tư cách xem tư liệu lịch sử trân quý này đầu tiên. Hiện đã là nửa cuối tháng sáu, theo như kế hoạch thì sau khi Vân Lang lên đường ba tháng, tức là vào tháng năm Tư Mã Thiên sẽ theo đội ngũ tiếp tế của các nhà tới đây, tính thời gian sẽ không còn lâu nữa.
Vất vả cả đêm, Vân Lang vừa chợp mắt liền nghe thấy tiếng tù và của người Hung Nô vang vọng, vội vàng trở dậy, thấy quân tốt vội vàng lên tường thành, y cũng đành mặc giáp trụ.
Cái lô cốt này không lớn, diện tích chưa tới năm mẫu, giờ mới miễn cưỡng xây xong tường ngoài và một cái tháp, đang gia cố tường bên trong, được cái mặt tường rộng, thoải mái điều động quân đội.
Vân Lang lên tường thành, tức thì đầu óc váng vất, không phải thiếu ngủ, bất kỳ ai nhìn thấy nhiều cái đầu như thế cũng sẽ chóng mặt.
Người Hung Nô cứ như kéo hết tới Câu Tử Sơn rồi vậy, đứng kín mít ở ngoài phạm vi xạ kích chửi bới om xòm.
Tác chiến với Hung Nô là phải có tường thành, cho dù cao một trượng thôi cũng được, ít nhất ngăn cản được chiến mã.
Những kỵ binh chân vòng kiềng một khi rời khỏi lưng ngựa, chiến lực sẽ sụt giảm mạnh.
Vân Lang có lẽ là người chú trọng dùng tường thành để ngăn cản Hung Nô nhất, không chỉ vì y ghét giáp chiến mà nếu như danh tướng Lý Mục của nước Triệu, đại tướng Mông Điềm của nước Tần đều xây dựng tường thành chống Hung Nô, như vậy tường thành hẳn là vũ khí phòng ngự Hung Nô hữu hiệu nhất.
Chỉ là do lô cốt xây dựng gấp gáp, tường không cao, chỉ được một trượng bốn xích ( ~ 4 mét) , hơn nữa dùng cỏ dại và bùn đất đắp thành, hơn nữa còn chưa khô hẳn, có điều với vũ khí thô sơ của người Hung Nô, thế này là tạm đủ rồi.
Tạ Trường Xuyên mà biết Vân Lang coi cái lô cốt này chỉ là tạm đủ thì tới bóp chết y ngay.
Quân Hung Nô sau một hồi quan sát thì tản đi, chỉ bố trí nhân mã trên Câu Tử Sơn. Không hề hứng thú tấn công, có vẻ không muốn dùng mạng người để đổi lấy thành trì.
“ Đối diện là quân của Hữu cốc lễ vương à?” Vân Lang tới giờ vẫn không phân biệt nổi cờ xí quái dị của người Hung Nô:
“ Cờ sói trắng là Hữu cốc lễ vương, sói đen là của Tả cốc lễ vương, tả hữu cốc lễ vương là minh hữu, quan hệ của họ xưa nay không tệ, lên chiến trường cũng chiếu cố lẫn nhau.”
“ Bọn họ có bao nhiêu quân?”
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:” Theo tình báo mới nhất thì tầm tám vạn.”
“ Sao bọn họ lại lãng phí hết người ở đây chứ không đi hỗ trợ quân khác đánh Bạch Đăng Sơn?” Tào Tương thắc mắc, phía Bạch Đăng Sơn đang chiến đấu tưng bừng ngày đêm:
“ Vì bảo trì thực lực, tin tức từ phía Bạch Đăng Sơn truyền về cho thấy người Hung Nô năm nay có vẻ không có hứng thú chiến đấu lắm, đánh nhau như lấy lệ vậy. Điều ấy cho thấy Lưu Lăng nói không sai, Quân Thần Thiền Vu sắp chết rồi, Tả hiền vương lẫn Tả công lễ vương đều cảnh giác với người mình, nên mới có hiện trạng kỳ quái này.”
Hoắc Khứ Bệnh có chút băn khoăn:” Đại soái vẫn không biết, hạ quân lệnh là tử thủ, không được lui một bước, chúng ta có nên đem chuyện này nói ra không?”
Vân Lang lắc đầu:” Ông ta tác chiến với người Hung Nô hai mấy năm rồi, sao không biết tác phong đánh trận của chúng. Ta thấy hiện giờ ông ấy cũng chẳng còn tâm tư tác chiến nữa, chỉ muốn bình an vượt qua năm nay để về Trường An làm hầu gia thái bình.”
Hoắc Khứ Bệnh tức giận đấm tường thành:” Đã giết địch cả đời, không ngờ tới lúc giải giáp quy điền lại không còn gan báo quốc.”
“ Lẽ thường tình của con người thôi mà, chiến hữu năm xưa đã chết hết rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ, người sống thì có nghĩa vụ chăm lo thân quyến của chiến hữu, đó là thông lệ trong quân, ngươi lạ gì. Nhất là khi sắp có thu hoạch lớn, bọn họ càng không muốn mạo hiểm nữa, bọn họ đánh trận cả đời, cái gì nên nhìn thấu thì đã thấu rồi.”
Lý Cảm gật gù: “ Chẳng trách nghe nói Tạ Ninh có mười một lão bà, hẳn là thân quyến chiến hữu.”
Tào Tương tức thì vỗ vỗ vai Vân Lang đầy ẩn ý, Vân Lang bực mình gạt tay hắn ra.
Hoắc Khứ Bệnh thấy người Hung Nô có vẻ thực sự không định tấn công mới quay đầu nhìn phía Bạch Đăng Sơn khói lửa mịt mù:” Cữu phụ ta nói, càng sợ chuyện gì thì chuyện đó sẽ càng tới, bọn họ sợ người Hung Nô tử chiến, nói không chừng người Hung Nô sẽ tử chiến. Ngươi nói Thiền Vu Hung Nô sắp chết, bọn chúng nội chiến, sao không nghĩ tới, nếu có kẻ chiếm được Bạch Đăng Sơn, lấy về lăng tẩm Hung Nô vương sẽ trở thành Thiền Vu mới mà không ai dị nghị gì?”
Chuyện đó cũng rất có khả năng xảy ra, nhưng tiền đề là Hung Nô phải có một anh hùng chân chính, muốn dùng chiến tích chứng tỏ bản thân chứ không phải thông qua tranh đấu.
Lưu Lăng cũng đang nỗ lực, mục tiêu của nàng là Y Trật Tà, từ hành vi của Vu Đan hôm đó, nàng dứt khoát quyết định lựa chọn Y Trật Tà.
Bởi thế vào một buổi chiều tà ráng đỏ rực trời, Lưu Lăng làm một nồi hoàng muộn dương nhục, sai thị nữ Như Ý tới lều Y Trật Tà, nàng tất nhiên không thể làm thế, đó là sai lầm sơ đẳng nàng không phạm vào.
Tả hiền vương Vu Đan hiện giờ suốt cả ngày chẳng đi đâu cả, chỉ ở bên ngoài lều của Quân Thần Thiền Vu, đợi Đại át thị chạy ra báo tin ông ta đã chết.
Mỗi lần qua bên cạnh Vu Đan là mông Lưu Lăng đều gặp nạn, tên nam nhân thô lỗ đó chẳng hề biết thương hương tiếc ngọc, lửa dục trong mắt như muốn thiêu cháy nàng, khiến nàng càng thêm khinh bỉ.
Quân Thần Thiền Vu mặc dù đã gầy tới chỉ còn trơ xương, ông ta vẫn kiên cường sống.
Lưu Lăng cứ lau người cho ông ta là lại kinh ngạc làm sao người này còn sống, rõ ràng nơi bàn tay nàng chạm vào đã chẳng khác gì người chết nữa rồi.
“ Cho Vu Đan vào!”
Ngữ khí của Quân Thần Thiền Vu vẫn uy nghiêm, Đại át thị tức thì hớn hở chạy ra ngoài.
Lưu Lăng lặng lẽ ngồi bên giường, dùng lụa trắng lau ống chân như ống sậy của ông ta.
“ Nàng có muốn sống không?” Quân Thần Thiền Vu chợt hỏi:
Lưu Lăng nín thở, nàng biết đây là câu trả lời sẽ quyết định vận mệnh của mình:” Ngài là trượng phu của thiếp, chuyện này nên do ngài quyết.”
Quân Thần Thiền Vu gian nan đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt láng mịn của Lưu Lăng:” Đáng nhẽ nàng nên tới nhiều năm trước mới phải.”
“ Thiền Vu là anh hùng, chỉ cần được gặp ngài là đủ rồi.”
Quân Thần Thiền Vu mỉm cười, chỉ hộp gỗ bên giường:” Ta cho nàng một con đường sống, thành át thị của Vu Đan, không có nó, nàng không sống được. Ta biết điều này không giống lễ nghi của người Hán các nàng, nhưng đây là Hung Nô, nữ nhân thì phải sinh nhiều con, nữ nhân không có nam nhân thì không có ích gì, nữ nhân không sinh con cũng không có ích gì, muốn sống, đó là con đường duy nhất của nàng.”
Lưu Lăng mỉm cười nhẹ:” Cho thiếp mấy con cừu, để thiếp bầu bạn bên lăng mộ ngài, ngài nằm trong đó, có lẽ nghe thấy tiếng ca của thiếp.”
Khuôn mặt vàng vọt của Quân Thần Thiền Vu hồng thêm một chút:” Không được đâu, nàng xinh đẹp như thế, lại nấu ăn ngon, ta chết rồi, quyền lực cũng chết theo, không thể như hoàng đế đất Hán, để lại di chiếu bảo vệ nàng.”
Lưu Lăng chỉ cười không đáp, lấy ấm bạc, hôm nay đựng trong đó là canh dê, múc từng thìa một đút cho Thiền Vu.
“ Thật không cam tâm ...” Thiền Vu uống được hai thìa canh thì không uống nữa, mắt nhìn chằm chằm nóc lều:
“ Không cam tâm thì sống tiếp, sống ngày nào tốt ngày đó.”
Quân Thần Thiên Vu quay sang nhìn Lưu Lăng cười, chỉ có ở bên cạnh nữ nhân này, ông ta còn cảm thấy mình là anh hùng thảo nguyên, chứ không phải là lão già mà ai nấy chỉ đợi trút hơi thở cuối cùng, hào khí dâng lên hô:” Nàng nói đúng lắm, truyền lệnh, ca vũ.”