Vu Đan vừa đi vào nghe thấy mệnh lệnh này thì nhíu mày, đi tới bên giường:” Cha nên nằm nghỉ, chứ không nên nghe ca vũ.”
Quân Thần Thiền Vu sắc mặt càng hồng hào, cười nhạo:” Ngươi chưa phải Đại Thiền Vu.”
Sắc mặt Vu Đan trở nên hết sức khó coi, nhìn bốn võ sĩ lạnh lùng đứng ở quanh giường, khom người lùi lại:” Cha nói phải.”
Quân Thần Thiền Vu nhìn dáng vẻ của nhi tử mà lắc đầu:” Khi phụ thân ta truyền vị cho ta, nói ta không bằng ông ấy, không ngờ rằng tới khi sắp chết ta mới phát hiện, con ta còn chẳng bằng ta.”
“ Hán gia có một câu là đại trượng phu khó tránh khỏi thê không hiền tử không hiếu, anh hùng thiên hạ đều thế cả.” Lưu Lăng nhỏ giọng an ủi:
Quân Thần Thiền Vũ vỗ vỗ tay Lưu Lăng:” Nàng nói phải, nào chúng ta đi xem ca cũ, xem xong rồi ta muốn tới Bạch Đăng Sơn, đến đó chọn lăng mộ.”
Lưu Lăng ôn nhu giúp ông ta mặc y phục, cuối cùng khoác lên người ông ta một tấm da gấu đen cực lớn, nhìn ông ta được võ sĩ hùng trang bế rời giường mới mở cái hộp Thiền Vu cho mình, vừa xem một cái liền thở phào.
Hung Nô vương đại yến, quần hùng ắt tới.
Lưu Lăng thậm chí còn thấy Hán sứ.
Quân Thần Thiền Vu cuộn mình trong tấm da gấu, chỉ Hán sứ hỏi Lưu Lăng:” Ta cho nàng về với danh nghĩa át thị Hung Nô, nàng có muốn về không?”
Lưu Lăng quỳ dưới chân Thiền Vu ngẩng đầu lên:” Thiếp là nữ nhân Hung Nô rồi, còn về đâu?”
Quân Thần Thiền Vu mỉm cười:” Xem ra nàng thực sự không được Hán hoàng thích, vậy nàng thấy nên xử trí Hán sứ này ra sao?”
“ Mấy ngày trước sứ giá của ngài bị quân Hán giết, sao không đáp trả lại.”
Vu Đan ở bên quát át đi:” Không tới lượt ngươi lắm mồm.”
Quân Thần Thiền Vu chỉ Vu Đan nói với Lưu Lăng:” Hắn hi vọng Hán sứ trở về, nói với Hán hoàng là Hung Nô thay vương rồi, Thiền Vu mới xuất hiện, sau này phàm có lễ vật thì phải dâng lên hắn đấy.”
Vu Đan vội giải thích:” Không phải thế ạ, con chỉ muốn cùng nước Hán yên bình một thời gian.”
Quân Thần Thiền Vu không thèm để ý đến hắn, chậm rãi phất tay:” Mở tiệc.”
Khi Hung Nô vương mở tiệc, Kỵ đô úy cũng mở tiệc, quân doanh lâu rồi mới có một ngày tưng bừng như thế.
Khi Vân Lang lên đường, Tư Mã Thiên vốn muốn đi cùng, nhưng bị Vân Lang từ chối, hắn đã đi quá nửa sơn hà, duy chỉ có chiến trường phương bắc là chưa tới, cho nên cực kỳ tò mò.
Lần này nhân lúc các nhà gửi tiếp tế cho gia chủ liền đi theo.
Một thư sinh văn nhược vạn dặm xa xôi chạy tới Bạch Đăng Sơn chỉ vì cảm thụ không khí chiến trường còn về viết sách, với những người chuyên nghiệp như vậy, Vân Lang luôn tôn kính.
Tư Mã Thiên không chỉ mang tới rất nhiều đồ tiếp tế thiết yếu còn mang tới tin tức tốt lành, Nữu Nữu sinh rồi, đứa bé chưa đủ ngày, sớm nửa tháng đã vội vàng chui khỏi bụng mẹ.
Là nhi tử.
“ Để Vân Âm cho nhi tử của ta.”Tào Tương xác định mẫu tử bình an liền lập tức cầu thân:
Hoắc Khứ Bệnh cười lớn:” Muộn rồi, ngày ta động phòng đã cầu thân giúp nhi tử của ta.”
Tào Tương bĩu môi:” Con ngươi còn trong bụng lão bà ngươi, chắc gì đã là nhi tử.”
“ Ta vì sinh nhi tử nên mới vào động phòng.”
Thấy mấy người bọn họ lại sắp cãi vã, cảnh này Tư Mã Thiên thấy rồi, không cãi nhau nửa ngày không kết thúc, vội vàng hỏi trước:” Vì sao bên Bạch Đăng Sơn đánh nhau tưng bừng, nơi này lại bình an vô sự?”
Lý Cảm chép miệng:” Thời gian trước bọn ta đánh nhau suốt ngày đêm ở Câu Tử Sơn sao ngươi không tới?”
“ Tổn thất lớn không?”
“ Hơn ba thành.”
“ Những hơn bốn trăm rồi sao?”
Vân Lang không muốn nói chuyện mất vui này, nâng chén lên:” Bọn ta đã tìm thấy lăng tẩm của Mạo Đốn, đáng tiếc không đủ thời gian tìm ông ta, chỉ đào được quan quách một át thị, bên trong có vài cuộn da dê, không biết huynh có hứng thú xem không?”
Tư Mã Thiên tức thì bị lời của Vân Lang thu hút, với hắn mà nói còn gì sung sướng hơn vùi đầu vào những cổ vật từ những manh mối tìm hiểu cuộc sống chân thật của tiền nhân, đứng bật dậy:” Ở đâu ở đâu rồi?”
“ Ở ...” Vân Lang đang nói dở chừng, đột nhiên khựng lại, bát rượu cũng rơi đất, đứng bật dậy đi tới bàn tiệc của Tư Mã Thiên, nhưng lại nhìn chằm chằm vào thư đồng của hắn, chỉ tay không nói lên lời, nắm tay thư đồng đó kéo chạy ra ngoài.
Tào Tương trố mắt:” Trời ơi! A Lang đói khát tới mức độ đó rồi sao, sau này ta phải cẩn thận một chút mới được.”
Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm động loạt nhìn Tư Mã Thiên, Tư Mã Thiên thở dài, hắn bị người ta uy hiếp ...
Trong ánh mắt quái dị của rất nhiều người, Vân Lang nắm tay thư đồng đó chạy một mạch về lều của mình, thư đồng đó mới đầu còn có chút khiếp sợ, nhưng về sau ngẩng đầu lên, đôi mắt nai long lanh đối diện với Vân Lang không thoái nhường.
Vân Lang mấp máy môi mãi cuối cùng cũng nói ra được, giọng hết sức đau khổ:” Tiểu sư muội, đây là quân doanh, toàn là đại nam nhân, muội là khuê nữ, thế này, thế này về sau còn gặp ai được nữa?”
Thư đồng thanh tú đó còn ai ngoài tiểu sư muội tinh quái của Vân Lang, Tô Trĩ quật cường ưỡn ngực lên:” Muội là y giả.”
“ Trong quân doanh có y giả, chẳng phải ta đã nói với muội rồi sao?”
“ Đó là đám thợ giết heo, huynh cũng là thứ không ra gì, trước khi tới đây muội đã đi xem thương binh rồi, qua tay huynh xử lý, chưa tới một phần ba sống sót.”
Vân Lang gượng gạo phân bua:” Ta còn có việc khác phải làm mà.”
Tô Trĩ cười híp mắt, tóm ngay lấy câu này:” Cho nên chuyện còn lại giao cho muội, gần đây muội mới rèn được một bộ dao, đang không có chỗ dùng.”
Vân Lang nghe thế mặt co giật:” Muội định dùng dao chữa bệnh thật sao?”
“ Còn cả châm cứu nữa, Dược bà bà đã nghiên cứu rồi, dùng châm phong tỏa huyết mạch, sau đó dùng dao cắt da thịt, nhanh chóng xử lý vết thương rồi khâu lại. Dược bà bà nếu không phải sức khỏe không tốt cũng tới, bị muội khuyên về rồi, nói với bà bà, muội ở biên quân sẽ thí nghiệm kỹ thuật mới này ...”
Vân Lang đã hiểu vì sao Tô Trĩ lại tới đây rồi, chẳng qua là vì nơi này nàng có thể mặc sức thử nghiệm những ý tưởng mới của mình, ở đây mới có đủ bệnh nhân cho nàng nghiên cứu mà không sợ bị người ta coi là ác ma.
Hối hận, trước kia vì lấy lòng Tống Kiều mà ba hoa không ít điều về giải phẫu học, giờ quả đắng do y trồng phải tự nuốt thôi, thừa hiểu tính Tô Trĩ, đuổi về là không được, Vân Lang bóp trán:” Thế này đi, về sau muội ở trong lều của ta, Lưu Nhị cũng phái cho muội sai bảo, ngàn vạn lần đừng để người ta nhận ra muội là nữ tử.”
“ Sư huynh tốt nhất.” Tô Trĩ sử dụng thủ đoạn cũ, hoan hỉ ôm chặt lấy Vân Lang, nàng biết, chỉ cần tới nơi là thành công, sư huynh sẽ không nỡ đuổi nàng về đâu: