Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 407 - Q3 - Chương 028: Lời Nói Ra Không Thể Thu Lại.

Q3 - Chương 028: Lời nói ra không thể thu lại. Q3 - Chương 028: Lời nói ra không thể thu lại.

Mặc dù nha đầu này đã dùng vải quấn chặt ngực rồi, chẳng cảm thấy gì, nhưng dù sao vẫn biết trong lòng là tiểu mỹ nhân, sao không có cảm giác, Vân Lang gỡ Tô Trĩ ra, hai tay nắm vai nàng, nghiêm túc dặn:” Nơi này là chiến trường, đừng chạy lung tung, Kỵ đô úy đều biết muội nên không sao, nhưng để người Bạch Đăng Sơn phát hiện ra, đến ta cũng không giữ được muội đâu đấy.”

Tô Trĩ biết lúc nào phải có thái độ gì, lập tức biến thành mèo con, cọ đầu vào tay Vân Lang:” Muội muốn một cái bàn lớn, hai tên tiểu binh, tốt nhất là mấy thi thể nữa. Phải rồi, huynh nói thân thể người Hung Nô có khác chúng ta không?”

Vân Lang thở dài:” Không khác gì cả.”

Tô Trĩ mắt tròn xoe nhìn Vân Lang đầy ngưỡng mộ, giọng gấp gáp:” Oa, huynh đã mổ bao nhiêu thi thể rồi, có cái nào sẵn có không, cho muội xem.”

Vân Lang suýt trượt chân ngã:” Không có.”

Tô Trĩ bĩu môi:” Nếu chưa mổ xác làm sao huynh biết hai bên giống nhau.”

“ Ta đoán.”

Tô Trĩ tất nhiên là không tin lời Vân Lang nói, quay sang bảo Lưu Nhị chuẩn bị nước nóng cho mình, suốt cả đường đi không tắm lấy một lần, nàng thấy mình sắp thối mù rồi, đẩy Vân Lang đi: Muội phải tắm, huynh ra ngoài mau.”

“ Nha đầu đó tín nhiệm ngươi thật đấy.” Tào Tương vươn dài cổ nhìn vào lều của Vân Lang, bao nhiêu lâu rồi không thấy nữ tử, hắn cực kỳ khát vọng nhìn thấy mỹ nữ, khuôn mặt vừa tinh nghịch vừa ôn nhu, đôi mắt nai đen lay láy đó, bỗng chốc trong lòng hắn, Tô Trĩ thành nữ nhân đẹp nhất thiên hạ:

Chẳng mấy chốc mệnh lệnh của Hoắc Khứ Bệnh được truyền đi, tướng tá Kỵ đô úy đều biết Tô Trĩ tiểu tiên sinh tới rồi, sĩ khí bỗng nhiên tăng thêm ba phần.

Thế là đám khốn kiếp ấy cứ rảnh rỗi là lượn lờ quanh lều Vân Lang, chỉ cần nhìn thấy nàng bóng nàng vội vã ra ra vào vào thôi cũng vui vẻ rất lâu.

Ngoài lều của Vân Lang còn xuất hiện một cái bàn, trên đó rất hay xuất hiện món đồ tốt, đôi khi là món trang sức đẹp đẽ của Hung Nô, lúc thì là tấm lông cừu, đa phần là một loại quả màu đỏ đặc sản của Bạch Đăng Sơn tên là dâu dại.

Tô Trĩ chẳng từ chối gì cả, trang sức thì đeo bừa lên người, lông cừu dụng làm đệm, còn dâu dại thì nàng cổ vũ quân tốt thân thiết kiếm cho nàng nhiều vào.

Hoắc Khứ Bệnh thấy Tô Trĩ chẳng bao lâu đã thu phục hết quân tốt của mình thì lo lắng tìm Vân Lang:” Tô Trĩ định làm cái gì thế?”

“ Xác người, nhìn tình hình này trong ba ngày nữa đám khốn kiếp sẽ kiếm cho muội ấy một cái xác Hung Nô tươi nguyên.” Vân Lang cũng bất lực:

“ Xác người làm gì?” Hoắc Khứ Bệnh ngay từ đầu đã biết Tô Trĩ tính cách khác người, về sau lại được Vân Lang dung túng càng thêm khó hầu hạ:

“ Muội ấy muốn mổ xác ra nghiên cứu, sau đó để cứu chữa thương bệnh.”

Hoắc Khứ Bệnh rùng mình:” Ta phải dặn đám khốn kiếp giữ mồm giữ miệng mới được, nếu truyền đi, sẽ bị người ta thiêu sống.”

“ Ngươi không phản đối à?” Vân Lang ngạc nhiên:

“ Không phải chuyện xấu, so với việc để thi thể thối rửa, không bằng cho nàng nghiên cứu, nói không chừng cứu thêm được vài người. Thứ không bằng chó lợn ấy, dù băm vằm cũng không giải được mối hận trong lòng ta.”

Vân Lang biết hắn vừa từ Bạch Đăng Sơn về, vội hỏi:” Xảy ra chuyện gì rồi?”

……………. …………….

Trước Vũ Châu Tắc biển người đông nghìn nghịt, cột gỗ dựng khắp nơi, trên mỗi cái cột buộc một người sợ hãi tột cùng.

Đại quỷ vu người thấp bé, lưng còng, tay cầm chuông lớn, đi chân đất nhảy múa, miệng không ngừng phát ra lời như mê sảng, khô lâu dưới cổ phun ra khói đen từ hốc mắt bao phủ ông ta.

Tổng cộng có tới mười mấy quỷ vu, bọn họ tay cầm gậy bạch cốt, người bôi bột nghiền từ xương người, thi thoảng hú lên từng tràng quái dị.

Ở giữa đất trống, Quân Thần Thiền Vu nằm trên một tấm da sói cực lớn, nếu không phải ngực bôi đầy bột xương còn hơi nhấp nhô thì người ta sẽ nghĩ ông ta chết rồi.

Bầu trời trong vắt, vô số phi ưng bay liệng vòng quanh.

Đại quỷ vu đột nhiên ngừng rung chuông, giang rộng hai tay ngửa mặt lên trời kêu:” Thần ơi, hay để nam nhân này đứng lên lần nữa, Hung Nô chưa thể thiếu ông ấy, xin hãy khiến thân thể ông ấy khỏe mạnh, để kiếm cho người Hung Nô thêm nhiều mục trường tươi tốt và bò dê.”

“ Thần Côn Lôn tối cao, chúng con có một nghìn sinh mệnh hiến lên ngài, xin thần thi triển pháp lực, để người đời chứng kiến pháp lực của thần vĩ đại.”

Cùng lúc quỷ vu cầu khấn, tất cả người Hung Nô cũng có cùng động tác, vẻ mặt vô cùng thành kính.

Một con dao làm bằng xương xuất hiện trong tay quỷ vu cổ đeo khô lâu trắng, ông ta cầm dao đặt lên trán mình, từ từ rạch xuống, dao đi tới đâu, máu cháy tới đó, từ trán tới tận ngực, sau đó lắc người, máu tung tóe, trộn với bột xương thành cái vạch dài.

Một nữ tử trần truồng bị hai quỷ vu kéo ra sân, kệ nữ tử đó kêu gào, khóc lúc van xin ra sao, hai quỷ vu vẫn buộc lên cột.

Quỳ trong đám đông, khóe môi Lưu Lăng nhếch lên, đêm qua nàng đã thành công khơi lên khát vọng sống của Quân Thần Thiền Vu, mặc dù thân thể đó như bộ xương, hơi thở của ông ta phả ra mùi thối rữa khiến nàng muốn xỉu, mặc dù thân thể đó đã không còn bất kỳ năng lực xâm phạm nữ nhân nào, nàng vẫn kích thích được dục vọng sống của Quân Thần Thiền Vu.

Nàng không nôn, Đại át thị lại nôn.

Quân Thần Thiền Vu nổi giận muốn dùng máu của Đại át thị làm chất dẫn giao tiếp với thần Côn Lôn.

Sáu cái gai rỗng đâm vào thân thể trắng muốt của Đại át thị, sáu vòi máu không ngừng từ trong gai chảy ra, đổ vào sáu cái bát ngọc.

Khóe miệng Vu Đan co giật liên hồi, thấy hắn kích động muốn đứng lên, Tả cốc lễ vương quỳ ở bên cạnh nhỏ giọng nói:” Vu Đan, không mạng ai quan trọng bằng Thiền Vu.”

Vu Đan trừng mắt với thúc húc mình khẽ rít lên:” Ta sẽ giết đám quỷ vu ngu xuẩn ấy.”

Y Trật Tà liếc Vu Đan một cái rồi cúi đầu xuống đọc kinh theo Đại quỷ vu, hắn cố tình kích thích Vu Đan nói ra những lời kiểu như thế, chỉ cần Vu Đan nói ra là nhiều chuyện không thể vãn hồi được nữa.

Quỷ vu của Hung Nô là phó nhân của thần, là người gần gũi nhất với thần Côn Lôn, giọng Vu Đan không quá lớn, nhưng vẫn có người nghe thấy câu này, trong đó có quỷ vu tham gia tế tự, vậy là đủ rồi.

Máu phun ra từ gai nhỏ dần thành dòng nhỏ rồi thành từng giọt một, còn thân thể Đại át thị cũng ngày một trắng hơn, cái đầu mềm oặt gục xuống.

Đại quỷ vu giơ bát máu lên, cho bột xương rồi tới bên Thiền Vu, đổ cả bát máu lên đầu ông ta, lập tức làm cái đầu nhuộm đỏ.

Sáu cái bát máu đổ đều màu lên người Thiền Vu, Đại quỷ vu ném bán ngọc, quơ gậy bạch cốt lên trên, một nghìn cái đầu nô lệ bị loan đao chém rụng, máu phun đỏ trời.

……… ……………..

Bình Luận (0)
Comment