Từ ngữ khí tràn ngập phẫn nộ kìm nén của Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang biết được ở Vũ Châu Tắc phát sinh chuyện gì, đó chắc là cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Đối với thói quen tuẫn táng của người Hung Nô, Vân Lang chẳng có cách nào hết, Hung Nô vương muốn làm thế, ai cản nổi?
Một vị vương nắm giữ quốc thổ còn lớn hơn nhiều Đại Hán, trước khi chết muốn làm chuyện trời đất căm phẫn thì ai cản được.
Kỳ thực Hoắc Khứ Bệnh chỉ tức giận một lúc thôi, ăn xong bữa bánh bao nướng là hắn vứt hết mọi chuyện ra sau đầu rồi, còn quay sang thảo luận thương binh doanh với Tô Trĩ.
Cùng với việc Tô Trĩ tới đã thần kỳ giúp tinh thần Kỵ đô úy ổn định trở lại, nhất là thương binh càng ăn no ngủ kỹ, điều này trong mắt Tạ Ninh là không thể tin nổi.
Sau đó hắn nhìn thấy có người rõ ràng bị chém rách bụng, ruột chảy cả ra ngoài rồi, tưởng chết từ lâu, vậy mà khi hắn tới doanh thương binh thăm một tên huynh đệ thấy kẻ đó ngồi lù lù trên giường mà tưởng là quỷ hiện hồn.
Tạ Ninh có mười một lão bà nhìn Tô Trĩ một cái là biết nàng là nữ nhân.
Nhìn nữ nhân này buổi tối ở trong lều của Vân Lang, còn cho rằng đó là cơ thiếp Vân Lang mang theo, lòng càng thêm hiếu kỳ liền đi tìm người am hiểu mấy loại chuyện này nhất để hỏi thăm.
“ Y giả của Tuyền Cơ Thành đấy.” Tào Tương trả lời hắn như thế:
“ Người trong sơn môn sao? Kỵ đô úy lại có thể kiếm được người sơn môn xem bệnh cho tướng sĩ?” Tạ Ninh gần như nhảy dựng lên:
Tào Tương đắc ý lắm, lại còn vờ vịt:” Bọn ta đâu có thể diện lớn như thế, người ta chỉ phái một tiểu cô nương tới thôi.”
“ Thế là hiếm có lắm rồi, hiếm có lắm rồi.” Tạ Ninh kích động vô cùng, cũng quên luôn Tô Trĩ là nữ nhân, trong mắt hắn người sơn môn làm gì có nam hay nữ:
Đối với Tạ Trường Xuyên xuất thân từ bình dân mà nói, người sơn môn chính là thần tiên sống trong mây mù xa xôi, thế nên Tạ Ninh cũng khó thoát khỏi cái nhìn tương tự.
Dù sao trong vô số truyền thuyết dân gian đều kể các đại nhân vật vào núi được ẩn sĩ giúp đỡ hoặc truyền bản lĩnh, sau đó quay về lập nên công tích chưa từng có.
“ Có thể dẫn tiến cho ta được không?” Tạ Ninh hứng thú tột cùng:
Tào Tương nén cười nói:” Không thành vấn đề, có điều dù sao người ta cũng là tiểu cô nương, ngươi đừng có nhìn người ta chằm chằm đấy.”
Tạ Ninh vội vàng dùng hai tay chà mặt thật mạnh, tới khi má cũng đỏ ửng lên, điều chỉnh tâm tình, kiên định nói:” Ta sẽ không thất lễ đâu.”
Có người sơn môn xuất hiện trong quân doanh, lại là một y giả, tinh thần mọi người bình tĩnh như thế là điều có thể hiểu, dù sao người chết còn cứu lại được vậy thì còn gì phải sợ nữa.
Vừa mới phối xong một đống thuốc, Tô Trĩ bò ra bàn thè lưỡi ra thở chẳng có tí hình tượng nào, Bạch Đăng Sơn vào tháng bảy nóng tới làm người ta phát điên.
Vùng tây bắc hay ở chỗ, nơi mặt trời chiếu tới thì nóng chết người, nơi mặt trời không chiếu tới thì rất thoải mái. Nếu chẳng phải nơi râm mát nhất là thương binh doanh thì nàng sớm chuyển lều tới đó rồi.
Khi Tô Trĩ đang định cởi áo ngoài ra cho mát thì nghe thấy Tào Tương ở ngoài lều lớn tiếng bẩm báo:” Tô Trĩ tiên sinh, Bình Dương hầu Tào Tương cầu kiến.”
Í, cái tên này vì sao tự nhiên lại khách khí như vậy, Tô Trĩ thông minh, đảo mắt một cái là hiểu ngay ra chuyện gì, chỉnh lại y phục, lau mồ hôi, lạnh lùng đáp:” Không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta.”
Tào Tương càng thêm cung kính:” Tiên sinh, có nhi tử của Trung bộ giáo úy, khúc trưởng Tạ Ninh cầu kiến.”
Tô Trĩ ngoạc miệng cười không ra tiếng, hai mắt híp lại, tên Tạ Ninh này chính là thằng ngốc có thể thoải mái lợi dụng không lo hậu quả mà Tào Tương đã kể cho nàng nghe.
Xem ra rốt cuộc sắp có thi thể để nghiên cứu rồi.
Chỉ có Tào Tương còn trông cậy được, cả sư huynh lẫn Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm đều lảng tránh, nói cái gì mà thời quá nóng, thi thể khó bảo tồn, mấy ngày rồi chẳng kiếm được cái xác nào.
Toàn lý do lý trấu, làm việc không thực lòng.
“ Ta chỉ là một y giả, không thể gặp đại nhân vật, mời Bình Dương hầu quay về đi.” Tô Trĩ áp giọng xuống, làm âm thanh của mình nghe trưởng thành hơn, như vậy mới có vẻ thế ngoại cao nhân:
Dáng vẻ Tô Trĩ khi xuất hiện ở trước mặt Tạ Ninh, đã thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của hắn về người sơn môn.
Thiếu nữ trước mắt đẹp như tranh vẽ, mái tóc đen tuyền kết một búi nhỏ trên đầu, còn lại thả lòa xòa xuống trán, khoé mắt hơi xếch lên một chút, chiếc mũi thẳng phối hợp với gò má cao một cách hoàn mỹ. Nàng vô cùng xinh đẹp cũng lạnh lùng thuần khiết như băng giá, hai tay cho vào cái túi lớn kỳ dị trước bụng, giọng nói chẳng có chút cảm xúc nào, đứng ngay trước mặt mà xa xăm như tiên nhân ẩn mây mù.
“ Ngươi rất khỏe, không có bệnh.” Tô Trĩ nhìn Tạ Ninh một lượt, sau đó xoay người bỏ đi làm việc của mình, không để ý tới hắn nữa:
Tào Tương ở bên kéo tay Tạ Ninh, nhỏ giọng nói có vẻ sợ sệt:” Đi thôi.”
Tạ Ninh ngẩn người, thốt lên tiếng ngạc nhiên:” Thế là đi sao?”
“ Người ta đã nói ngươi không bệnh, ngươi còn ở đây làm gì?” Tào Tương thúc giục:
Tạ Ninh nhìn Tô Trĩ chuyên tâm phối thuốc, cẩn thận đáp:” Ta không bệnh, nhưng phụ thân ta có bệnh.”
Tào Tương lắc đầu liên tục:” Không được, nếu đại soái biết trong quân doanh có nữ nhân thì phiền toái lớn.”
“ Tiên sinh là người trong sơn môn.” Tạ Ninh nghiêm mặt nói:” Đó là thế ngoại cao nhân, sao có thể đem tính vào là phụ nhân bình thường được, cao nhân tới quân doanh là vì có lòng cứu với chúng sinh, phụ thân ta cảm kích không kịp, sao dám trách tội. Ta nghĩ dù là bệ hạ tới cũng không có vấn đề.”
“ Bình Dương hầu, thi thể ta muốn sao chưa mang tới, không đi kiếm đi? Ở đó làm cái gì?” Tô Trĩ quay sang lạnh lùng nhìn Tào Tương:
“ Chuyện này, tiên sinh, có hơi ...” Tào Tương khó xử vô cùng, hai tay xoắn vào nhau mãi không nói ra được:
Tạ Ninh thấy thời cơ thể hiện đã tới, chẳng những không sợ mà còn hưng phấn:” Tiên sinh thi thể người Hung Nô có được không?”
Tô Trĩ lạnh nhạt phẩy tay:” Hung Nô hay quỷ nô đều được cả.”
Tạ Ninh tay trái đấm mạnh vào tay phải chạy ngay khỏi lều, Tào Tương vừa định lên tiếng, Tạ Ninh lại chạy vào, khúm núm nói:” Tiên sinh, sống có được không?”
Tô Trĩ khó khăn lắm mới giữ được khuôn mặt nghiêm nghị mắng:” Giết chết rồi đưa cho ta, ta là y giả, không phải đồ tể.”
“ Dạ dạ.” Tạ Ninh bội phục chắp tay vái một cái, rồi lại chạy đi:
Tào Tương vén rèm nhìn Tạ Ninh chạy đi xa rồi mới nói:” Thời tiết thế này thi thể không thể để quá vài canh giờ nếu không sẽ thối, muội nhìn ra được cái gì chứ?”
Tô Trĩ chạy ngay đi lấy cái quạt, quạt lấy quạt để, khuôn mặt băng giá cũng sinh động hoạt bát hơn hẳn, ngồi xuống cái ghế dài, hết sức tự nhiên ngả đầu ra phía sau, nhắm mắt thở hắt ra ra một làn hương khí:” Nóng chết, hi vọng tên đó nhanh một chút, ta muốn xem tốc độ thối rữa của thi thể ở nhiệt độ cao, sau này trị vết thương càng tiện, dù sao chỗ này nhiều thi thể, thay hàng ngày là được mà.”
Tào Tương nhất thời nhìn tới ngây người, mất một tích tắc mới nhận ra vừa rồi rồi mình nhìn chằm chằm vào đôi môi lúc nào cũng hé một nụ cười như hoa tươi đón gió xuân ấy, nuốt nước bọt ực:” Muội không sợ à?”
Tô Trĩ chớp chớp mắt, tỉnh bơ hỏi:” Người chết có gì mà sợ?”