Tào Tương cũng vài Tô Trĩ một cái rồi chạy mất dép, tiểu cô nương này xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp thật, thú vị thì cũng thú vị thật, nhưng mà sở thích quái dị của nàng cũng chỉ Vân Lang mới tiêu hóa nổi thôi, mình chưa đủ phúc phận ấy. Hắn chuẩn bị đem chuyện Tạ Ninh cung ứng thi thể nói với Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh.
Lý Cảm đang ăn bánh bao nhân thịt ngon lành, nghe Tào Tương kể lại chợt thấy cổ họng khó nuốt, Hoắc Khứ Bệnh không có biểu cảm gì, Vân Lang thì gật gù:” Tốt rồi, do Tạ Ninh làm là tốt nhất, không lo hậu họa gì hết, có tiền lệ này, tài nghệ của y giả thiên hạ sẽ thay đổi lớn đấy.”
“ Nói vậy là thi thể rất quan trọng với y giả.” Tào Tương rất to mò:
“ Tất nhiên rồi, ngươi nghĩ mà xem, có thi thể nghiên cứu xem huyết mạch toàn thân tuần hoàn ra sao, hiểu được tim gan phổi hoạt động thế nào, tìm ra nguyên nhân vì sao chặt đầu là chết. Một khi bộ phận nào bị bệnh càng có thể dùng thuốc chính xác, ngươi nói có quan trọng không?” Vân Lang đấm vào ngực trái Tào Tương:” Nếu ta không biết tim ngươi nằm ở đây làm sao trị bệnh?”
“ Đúng là quan trọng, chỉ là ...” Tào Tương thấy Vân Lang nói trơn tru tự nhiên như không, lùi lại một bước nhìn y với ánh mắt ghê sợ:” Mẹ nó, đôi khi ta quên mất ngươi cũng là người sơn môn.”
Thể diện của Tạ Ninh rất lớn, trong thời gian ngắn đã kiếm được ở chiến trường Bạch Đăng Sơn hai cỗ thi thể, đều vô cùng hoàn chỉnh, một bị tên bắn vào cổ, một bị bắn xuyên mắt.
Hai thi thể hai nam nhân được rửa sạch lột trần truồng đặt trên bàn, Tô Trĩ chẳng có nửa phần thẹn thò, còn sai hai quân y phụ trợ nàng cạo hết lông tóc trên thi thể.
Thấy Tô Trĩ nhìn hai cỗ thi thể mà mắt tỏa sáng như nhìn bảo bối tuyệt thế, dù Tạ Ninh quen nhìn người chết cũng rùng mình, chút suy nghĩ coi nàng là nữ tử cũng bị loại bỏ sạch, chỉ còn lại hình tượng cao nhân hơn người một bậc.
“ Làm một bát không?” Tào Tương bê bát canh thịt dê vừa đi vừa húp, thấy Tạ Ninh ở xa đi tới liền vui vẻ gọi, tên này vừa giúp hắn thoát khỏi sự phiền nhiễu của Tô Trĩ, hắn thấy nên báo đáp một chút:
Ai ngờ Tạ Ninh vừa nhìn thấy thịt trong bát canh là bò ra đất nôn oe liên hồi, nôn tới mức cả Tào Tương không còn cả hứng thú ăn uống nữa.
“ Sao thế?” Tạ Ninh gian nan chỉ một cái lều:” Đang, đang cắt thi thể ra ... ọe ... Tô tiên sinh bọn họ, rạch cả bụng, lấy ruột gan bên trong ...”
“ Đừng nói nữa.” Tào Tương cũng thấy ngực nhộn nhạo, nhăn mặt liên hồi:
Tạ Ninh lắp bắp:” Còn ... Còn có cả Vân tư mã ở trong đó nữa ... đứng ở bên cạnh chỉ dẫn … Sao, sao …”
Tào Tương hung tợn nói:” Sao sao cái gì? Ngươi còn chưa biết à, y là sư huynh của Tô Trĩ tiên sinh, còn là một chưởng môn một sư môn rất lợi hại đấy.”
“ Thảo nào, thảo nào ...” Tạ Ninh miệng mở to tới mức không thể to hơn được nữa, quay đầu nhìn cái lều kia thêm một cái rồi lồm cồm bò dạy bỏ chạy, hiện hắn chỉ muốn tránh thật xa nơi này:
Tô Trĩ dù sao cũng là một tiểu nữ tử, lần đầu xem giải phẫu thi thể, khi Tạ Ninh chạy đi rồi, không còn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh nữa, hai tay run lẩy bẩy, cố gắng lắm mới he hé được một mắt nhìn.
Chuyện này không liên quan gì tới gan dạ hay không, mà cần quá trình thích ứng.
Vân Lang từng liền ba ngày liên tiếp chặt chân cưa tay khoét thịt người ta ở đất Ngọa Hổ, y lại càng từng một mình ngồi trong phòng tối âm u sắp xếp xương người, thậm chí là ngủ trong căn phòng toàn người chết, trong thời gian dài, y thậm chí tiếp xúc với người chết còn nhiều hơn người sống.
Tới nay ở hậu sơn Ly Sơn còn có hơn sáu trăm cỗ thi thể đang đợi y trở về lắp ghép đắp tượng.
Cho nên thi thể trước mắt y mà nói thì cũng không khác gì của bò dê, đã hoàn toàn vô cảm rồi.
Khi ngực một cái xác bị banh ra, để lộ toàn bộ cơ quan bên trong, Tô Trĩ lấy hết dũng khí, bắt đầu vẽ hình lên một tấm lụa trắng.
Đây là công việc cực kỳ khảo nghiệm tâm trí, Tô Trí vẽ rất giỏi, nhưng vé sơ đồ ngũ tạng vẫn còn chưa hoàn chỉnh lắm. Không cần phải vội vàng, chuyện sớm muộn mà thôi, Bạch Đăng Sơn không thiếu thi thể.
Trời nóng bức, thi thể nhanh chóng có mùi lạ, mời gọi rất nhiều ruồi tới, chúng không vào được cái lều được làm bằng vải chuyên dụng, cứ vo ve sà quần trên lều như đám mây lớn làm ai trông thấy cũng tránh xa.
Thi thể bốc mũi đã bị vứt đi.
Tô Trĩ ngâm mình trong nước nóng hai canh giờ mới mặc quần áo đi ra, khiến cho mặt mày nàng sưng lên, hai mắt càng sưng đỏ, hẳn là khóc rất lâu.
“ Đó là giải phẫu học mà muội muốn biết đấy.” Vân Lang biết nàng không có hứng thú ăn cơm, liền mang cho một bầu rượu nếp:
Tô Trĩ uống rượu nếp vô cùng gian nan, cô nương quật cường này vẫn cố nén cảm giác nhộn nhạo trong lồng ngực, ăn hết sạch, không ăn không có sức.
Vân Lang yêu thương xoa đầu Tô Trĩ an ủi, không rõ nha đầu này nuôi dưỡng nghị lực kiên cường như vậy bằng cách nào.
“ Rất hữu dụng, cực kỳ hữu dụng, trước kia muội trâm cứu hoàn toàn không hiểu nguyên do, bây giờ muội đã thấy tâm can tỳ phế thận ở đâu rồi, sau này châm cứu càng chính xác.” Giọng Tô Trĩ khô khốc cứng nhắc, cứ như người máy đang nói chuyện:
Vân Lang ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của nàng khéo vào lòng thủ thỉ:” Không sao, không sao, khóc đi … lần đầu ai cũng thế.”
Tô Trĩ không nhịn được nữa, ôm lấy Vân Lang, khóc xé lòng.
Vân Lang nhè nhẹ vỗ lưng nàng, tới khi Tô Trĩ khóc mệt rồi chỉ còn tiếng nức nở nho nhỏ, đưa tay vén mái tóc tán loạn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hát khe khẽ:
Ở nơi xa xôi kia
Có một cô nương tốt
Mọi người đi qua lều của nàng
Đều muốn quay đầu nhìn
Khuôn mặt xinh đẹp hồng hồng
Đỏ như vầng mặt trời
Đôi mắt mỹ lệ động lòng người
Giống như vầng trăng sáng ...
Giọng Vân Lang không hay, nhưng hát rất dễ nghe, giàu cảm xúc, dù sao đó là bản lĩnh dùng để dỗ dành rất nhiều đệ muội của y bao năm.
Tô Trĩ nghe rất chăm chú, không khóc nữa, còn bắt Vân Lang hát tới ba lần mới hài lòng nhắm mắt lại:” Giờ muội đã hiểu vì sao sư tỷ chỉ quen huynh thời gian ngắn đã đồng ý gả cho huynh rồi.”
“ Đương nhiên, thiếu niên anh tuấn, phú quý lắm tiền, hào hoa phong nhã như ta thì kiếm đâu ra người thứ hai.” Vân Lang buông tiếng thở dài não lòng:” Thế gian hiếm có mà.”
Tô Trĩ suýt bật cười, dụi dụi cái đầu vào ngực y lau nước mắt:” Người như huynh ở Trường An nhiều lắm, nhưng ở bên cạnh huynh cảm thấy rất thoải mái, huynh luôn biết chọn địa điểm thích hợp, thời gian thích hợp, nói lời thích hợp giúp người ta thoát khỏi tâm trạng xấu.”
Vân Lang vuốt mũi Tô Trĩ:” Muội thì gặp được mấy nam nhân chứ hả?”
Tô Trĩ thở mạnh một hơi, như muốn phun hết khó chịu trong lòng ra ngoài, lại cho tay vào túi áo:” Sau này muội tìm nam nhân sẽ lấy huynh làm chuẩn, thế nào cũng phải hơn huynh mới được.”
Vân Lang liên tục lắc đầu: Thế thì khổ cho muội rồi, rồng phượng trong loài người như ta kiếm đâu ra.”
Tô Trĩ hiếm một lần không đả kích Vân Lang còn nở nụ cười thật tươi, vén rèm đi ra:” Muội phải củng cố kiến thức hôm nay, ba ngày nữa gặp lại.”
Vân Lang gọi Lưu Nhị tới dặn ông ta đi theo Tô Trĩ, mấy ngày tới chú ý nàng nhiều hơn.
Lưu Nhị cũng chứng kiến chuyện xảy ra vào ban ngày, cho dù là người trải qua trăm trận chiến, ngoi lên từ đống xác chết như ông ta cũng thấy ghê rợn.
Y học là thế, nếu như bỏ đi ý nghĩa phía sau thí nghiệm, chỉ có kẻ điên hoặc biến thái mới có thể làm chuyện như vậy.
Tô Trĩ là người cuồng y thuật thực sự, một tiểu cô nương chưa tròn mười sáu, bình sinh lần đầu cầm dao cắt da thịt người, tỉ mỉ quan sát cấu tạo bên trong, cần năng lực kiểm soát bản thân siêu cường, cũng cần có đủ cuồng nhiệt với y học mới có thể tạm thời quên đi sợ hãi, quên đi bẩn thỉu, toàn tâm toàn ý chìm đắm trong đó.
Thực sự vô cùng hiếm có.
Nói thực, nam tử Đại Hán thời này chẳng có gì đáng nhắc tới, đầu óc chỉ nghĩ làm sao để đánh bại Hung Nô, làm sao để phong hầu, làm sao quang diệu tổ tông.
Còn nữ tử thì phải nghĩ cách nuôi sống cả nhà, ở phương diện tự cường tự lập mà nói, chỉ cần cho các nàng cơ hội, các nàng sẽ báo đáp ngươi một mùa xuân thực sự.
Vân Lang hi vọng các nàng có thể tiếp tục giữ được sự quật cường này.
....
Hôm nay dừng ở đây.