Lưu Lăng hiện giờ vô cùng quật cường, nàng cắn chặt lọn tóc trong miệng, chịu đựng đòn roi của Quân Thần Thiền Vu.
Từ sau lần tắm trong máu người đó, ông ta trở nên vô cùng cuồng bạo, nữ tử trong lều toàn bộ trần truồng, ai nấy đầy vết roi hằn đỏ ngang dọc, Lưu Lăng cũng không thoát được.
Nàng không hiểu, một người sắp chết rồi, sao lại có thể lực như thế, cứ như đã sống lại, tinh thần ngời ngời.
“ Nhìn ta.” Quân Thần Thiền Vu nâng cái cằm trắng trẻo của Lưu Lăng lên:
“ Thiền Vu, ngài đã khỏe rồi.” Lưu Lăng nén cơn đau như xát muối, cười tươi nói:
Quân Thần Thiền Vu kéo Lưu Lăng vào lòng, đôi tay khô gầy sờ xoạng khắp thân thể nàng, làn da trắng mịn, nhũ phong cao vút, phát tán sự mời gọi không gì cưỡng lại được khiến cho người ra có xung động chỉ muốn cắn một cái. Một tay giày vò hai nụ hoa đáng kiêu ngạo kia, há miệng ra ngậm lấy núm vú hồng hào, cái miệng móm mém mút lấy mút để đầy đói khát, Lưu Lăng cũng phối hợp phát ra tiếng rên rỉ hòa tan mọi nam nhân.
Đầu vú bị cắn mạnh, Lưu Lăng không kêu, cũng không dám kêu, mặc dù nội tâm nàng ghê tởm lão già này, thậm chí cảm thấy bị ông ta đụng chạm vào một chút thôi cũng là một nỗi sỉ nhục không thể nào chịu đựng nổi. Nhưng đến cả chút ý nghĩ chống cự nàng cũng không có, vì nàng không muốn chết, nàng phải sống.
Da dẻ nàng rất trơn láng, so với làn da nhăn nheo thô ráp của Quân Thần Thiền Vu thì càng tỏ ra cực kỳ non mềm, nữ nhân thế này, cả đời ông ta dù có vô số át thị cũng chưa từng gặp. Phấn kích mỗi lúc một dâng cao, ông ta không muốn bỏ một tấc da thịt nào của nàng, thế nhưng đợi khi ông ta chuẩn bị thực sự hưởng dụng mỹ nhân này thì toàn thân nhũn ra ngã xuống thảm lông cừu, thở hồng hộc, lẩm bẩm:” Chưa được, chưa được, Đại quỷ vu nói phải dùng máu của chí thân để tắm, ta sẽ càng khỏe hơn.”
“ Thiền Vu có vô số nhi tử, thế nào cũng có người nguyện ý dùng máu của mình dùng ngài khôi phục thanh xuân.” Lưu Lăng bò dậy, rót sữa dê vào chén ngọc đổ cho Quân Thần Thiền Vu:
“ Đứa nào, đứa nào ...” Quân Thần Thiền Vu nói như trong mộng, ông ta có rất nhiều át thị, sinh cho ông ta vô số nhi tử, nhưng trong đó ai thực sự là con ông ta, bản thân ông ta cũng không rõ lắm:
Khi Lưu Lăng rời lều thì Vu Đan vẫn ngồi ở ngoài, tay cầm túi rượu da, lờ đờ say hỏi:” Cha ta, Quần Thần Thiền Vu vĩ đại đã đi gặp thần Côn Lôn chưa?”
Lưu Lăng nhún mình thi lễ:” Thiền Vu vĩ đại thân thể an khang, vừa dùng ít sữa dê, đã ngủ rồi.”
Vu Đan nghiến răng, hắn không che giấu được thù hận nữa:” Sao ông ta còn chưa chết, ông ta còn sức tiếp tục sinh đệ đệ cho ta sao?”
Lưu Lăng nhoẻn miệng cười:” Thiền Vu rất khỏe mạnh.”
Vu Đan hôm nay không có tâm trạng trêu ghẹo Lưu Lăng, chưa có tin tức cha hắn truyền ra, hắn chưa yên tâm.
Lều của Lưu Lăng đã được cho phép chuyển tới gần lều của Quân Thần Thiền Vu, nên về rất nhanh, vừa bước chân qua cửa lều, kéo vải che lại, Lưu Lăng gục xuống, lưng đau như bị dí sắt đỏ.
Như Ý, Ngân Bình vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng, nhìn thấy máu thấm ra ngoài, liền cởi áo nàng ra xoa thuốc, nhìn vết roi ngang dọc trên tấm lưng nõn nà mà rơi lệ:” Chúng ta còn phải tiếp tục cuộc sống này tới lúc nào?”
Lưu Lăng tuy đau đớn, nhưng nàng lại là người lau nước mắt của hai thị nữ, an ủi họ:” Rất nhanh thôi, rất nhanh thôi, ông ta sắp chết rồi.”
Như Ý vẫn khóc nức nở:” Ông ta chết rồi thì sao, Vu Đan hận chủ nhân, còn Y Trật Tà không dễ ứng phó, nô tỳ dụ dỗ hắn, hắn chẳng động lòng, còn đẩy nô tỳ ra, thức ăn cũng thưởng cho tả hữu.”
Lưu Lăng chống giường ngồi dậy, thở nặng nhọc một lúc mới cười:” Hắn muốn thử xem thức ăn của ta có độc hay không thôi, đợi ta ngủ một giấc, mai nghỉ ngơi cho khỏe, lại làm cho hắn một món ăn nữa, không tin một kẻ thô bỉ có thể kháng cự được món ăn mỹ diệu của ta. Còn về hạ độc, ta mà lại thèm dùng thủ đoạn hạ cấp vậy sao?”
Ngân Bình, Như Y thay y phục mới cho Lưu Lăng, nhìn chủ nhân phải nằm sấp xuống ngủ, phát ra tiếng ngáy khẽ, ôm nhau khóc không ra tiếng.
Tháng bảy phương bắc, ban ngày trời nóng nực, nhưng chỉ cần một khi bóng đêm buông xuống gió thảo nguyên bốn phương tám hướng thổi tới, nhanh chóng xua đi cái nóng ban ngày, không khí lập tức trở nên mát mét dễ chịu.
Thời tiết như thế ngồi dưới bầu trời sao, đốt lên một đống lửa, chuẩn bị vài món đồ nướng uống với rượu nếp ngâm mát lạnh ở dưới sông cả ngày, không gì bằng.
Mùi gà rừng nướng ướp hương liệu rồi, chẳng ai cầm lên ăn, ánh mắt chăm chú nhìn một thanh niên khuôn mặt thanh tú kể câu chuyện như cổ tịch.
“ Đại Nguyệt Thị có một công chúa tên Mai Lý Á, xinh đẹp vô cùng, khi nàng sinh ra có mây màu xuất hiện trên Đại Tuyết Sơn, đỉnh núi ánh lên màu hoàng kim. Toàn bộ bò dê đều hướng về phía Đại Tuyết Sơn quỳ bái, sông trên thảo nguyên cũng chảy ngược, chim chóc bay quay lều.”
“ Khi cha Mai Lý Á bế nàng ngoài lều, Đại Tuyết Sơn phát ra tiếng động lớn, sông chảy ngược bình thường trở lại, bò dê tiếp tục ăn cỏ, chim bay ba vòng quanh lều rồi tản đi.”
“ Đại Nguyệt Thị vương cho rằng đưa con này là thần Đại Tuyết Sơn ban cho, liền lấy tên là Mai Lý Á.”
“ Mai Lý Á không phụ sự kỳ vọng của mọi người, càng lớn càng xinh đẹp, người nàng phát ra mùi hương lạ, tóc nàng mượt như tơ, da nàng còn trắng hơn sữa, giọng nàng uyển chuyển hơn sơn ca.”
“ Vô số vị vương phái thần tử trung thành nhất thay mặt vương tử ưu tú nhất mang lễ vật trân quý nhất tới Đại Nguyệt Thị, mong đổi được báu vật Đại Nguyệt Thị vương yêu thương.”
“ Dù là bảo thạch sáng như mặt trời, hoàng kim chứa đầy năm kho, hay là tuấn mã có thể đuổi kịp ngọn gió, bảo đao dễ dàng chém đứt da dê, đều không thể khiến Đại Nguyệt Thị vương gả Mai Lý Á …”
“ Để ta uống ngụm nước đã ...” Tư Mã Thiên uống một ngụm nước cho thấm giọng, chuẩn bị tiếp tục đọc câu chuyện thần kỳ trên tấm da dê:
“ Vậy nữ tử bên trong quan quách là Mai Lý Á?” Tô Trĩ bê bát rượu nếp mà nghe tới quên uống vội vàng hỏi:
Vân Lang khẽ kéo tay nàng ý bảo đừng hỏi, cứ nghe hết đã, tên này mỗi lần nghiên cứu học vấn đều rất khó tính, y từng đập đầu vào tường rồi:
Tư Mã Thiên quả nhiên chẳng trả lời, tiếp tục cầm tấm da dê lên, mặt như si dại:” Mai Lý Á là nữ nhi của thần, chỉ có anh hùng nhanh nhẹn như hùng ưng, oai dũng như sói trắng mới xứng với nàng, Đại Nguyệt Thị vương nói với tất cả những người tới cầu hôn câu này.”
“ Vẻ đẹp của Mai Lý Á truyền qua cả sa mạc, vị vương cường đại phương đông nghe thấy liền phái thần tử trung thành nhất, thông tuệ nhất tới Đại Nguyệt Thị, mang theo chín chín con lạc đà trắng, chín chín lạc đà đen, chín chín con ngựa cái đen, chín chín con ngựa đựa trắng, cầu thân với Đại Nguyệt Thị vương, vẫn nhận được câu nói kia.”
Tào Tương vỗ đùi, bản chất chính trị gia phát tác không nhịn được:” Đại Nguyệt Thị vương chẳng qua chỉ muốn gả Mai Lý Á cho Mạo Đốn, nhưng lại không muốn chủ động gả con mình tới sợ mất giá, nhìn khắp Tây Vực khi ấy mỗi Mạo Đốn là xứng với hai điều kiện này.”
Tư Mã Thiên trừng mắt lên, hắn khó khăn lắm mới chỉnh lý ra được câu chuyện, đám người này không biết im mồm nghe, cứ liên tục nói xen vào.
“ Sứ giả thông tuệ nói, vương ở phương đông có quân đội trăm vạn, có bò dê ngàn vạn, thống trị mảnh đất trải dài từ đông sang tây, dù tuấn mã khỏe nhất cũng phải chạy nới nửa năm. Nếu như có vương nào dám nói có quyền thế hơn, vĩ đại hơn Hung Nô vương, trăm vạn quân đội sẽ muốn tới gặp.”
“ Đại Nguyệt Thị vương nói với sứ giả, năm xưa Mai Lý Á từng thề độc, chỉ dũng sĩ bắt được thiên mã mới có tư cách cưới nàng, nếu thế gian không có anh hùng bắt được thiên mã, Mai Lý Á đem vẻ đẹp thần ban cho trả lại cho thần.”