Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 411 - Q3 - Chương 032: Cuộc Chiến Của Hoàn Khố.

Q3 - Chương 032: Cuộc chiến của hoàn khố. Q3 - Chương 032: Cuộc chiến của hoàn khố.

Vân Lang nghe Tư Mã Thiên kể tới đó thì giật mình nhớ tới câu chuyện Nhị Sư tướng quân vì Lưu Triệt đi bắt thiên mã, đó là vụ mua bán lỗ vốn nhất lịch sử, chẳng lẽ lý do bắt nguồn từ đây? Y đột nhiên nhổm dậy tới chỗ Tư Mã Thiên cướp lấy tấm da dê ném ngay vào lửa.

“ Không!” Tư Mã Thiên như nổi điên lao vào cứu tấm da dê nhưng không kịp nữa, xông tới túm cổ áo Vân Lang vừa giật liên hồi vừa rống lên:” Ngươi làm cái gì thế hả?”

Những người khác đều ngây ra, mọi người đang vui vẻ nghe chuyện, không hiểu sao Vân Lang lại lên cơn, ở cái nơi buồn tẻ này có thứ giải trí như vậy đâu nhiều, nên ai cũng tức giận.

Vân Lang bình tĩnh gỡ tay Tư Mã Thiên:” Đại Nguyệt Thị không có thiên mã, thiên mã thuộc về nước Ô Tôn và nước Đại Uyển. Tương truyền ở dưới Thiên Sơn có một loại ngựa hoang, khi chạy không ai đuổi kịp, dụ bắt thế nào cũng không thành công.”

“ Về sau người Đại Uyển liền nghĩ ra một cách, xua đàn ngựa cái tới nơi thiên mã hay xuất hiện, đợi giao phối xong mới bắt ngựa cái về, thế là có được thiên mã con.”

“ Đại Nguyệt Thị vương thèm khát thiên mã, liền lấy nữ nhi xinh đẹp ra bịa chuyện, hi vọng dùng uy thế của Hung Nô ép Đại Uyển phải đem thiên mã hiến cho họ. Về sau Đại Nguyệt Thị vương đạt được mục đích, vì thế xuất hiện ngựa Yên Chi, ngựa Ô Tôn.”

“ Người trong quan quách kia chẳng qua là át thị của Mạo Đốn, là nữ nhân mà Mạo Đốn dùng thiên mã đổi lấy, dù sao những lời trong cuốn da dê kia đều là nói bậy.”

Tư Mã Thiên không vì những lời đó mà bớt phẫn nộ:” Vậy cũng không cần đốt đi, văn tự Ba Tư trên đó ta tốn rất lâu mới hiểu được.”

Vân Lang ngạc nhiên:” Ngươi biết văn tự Ba Tư? Ở Trường An cũng có người Ba Tư sao?”

Sự ngu dốt của Vân Lang làm Tư Mã Thiên khó chịu vô cùng, hậm hực trở về chỗ ngồi: “ Nước Ba Tư cách Đại Hán một vạn bốn nghìn dặm, làm gì có người Ba Tư tới được, bốn năm trước Đại Nguyệt Thị, Ô Tôn, Đại Uyển tới triều công, trong số sứ giả có người biết văn tự Ba Tư, khi đó ta vừa vặn theo gia phụ tới Trường An, ở sát vách sứ giả, thấy văn tự Ba Tư thú vị nên học.”

Tào Tương lại có câu hỏi khác chen vào:” A Lang, làm sao ngươi biết bí mật của Ô Tôn và Đại Uyển?”

“ Sư huynh ta kể cho.” Vân Lang thuận miệng đáp bừa, có cái sư môn vạn năng rất là thuận tiện, có gì khó là đổ ngay cho sư môn, chẳng ai nghi ngờ:

“ Nói thế là thực sự có thiên mã à?”

“ Có, nghe nói loại ngựa đó tên là Hãn Huyết bảo mã, ngày đi ngàn dặm, đêm đi tám trăm dặm là thường, mồ hôi đỏ như máu.”

Tào Tương nhảy dựng lên:” Làm sao để có?”

Đến cả tên này còn phản ứng như vậy có thể hình dung phản ứng của Lưu Triệt thế nào:” Phải ba mươi vạn tướng sĩ, mang theo hai mươi vạn dân phu, chuẩn bị năm trăm vạn đảm lương, không ít hơn ba mươi vạn gia súc, nói không chừng có thể tới Đại Uyển lấy thiên mã.”

Tào Tương ỉu xìu ngồi xuống:” Bệnh à? Ai mà lại đi làm như thế vì một con ngựa chứ?”

Vân Lang rất muốn nói hoàng đế bệ hạ của họ làm như thế, còn làm vào lúc nước Hán nghèo khó kiệt quệ bởi chiến tranh, đã thế còn làm những hai lần.

Dùng chuyện người ta chưa làm để chỉ trích người ta là thiếu đạo đức, nên nghe Tào Tương nói, Vân Lang trừ thở dài ra thì chẳng còn cách nào.

Tư Mã Thiên kỳ quái nhìn Vân Lang, không làm khó y nữa, Tô Trĩ liên tục thúc giục hắn kể tiếp câu chuyện.

“ Về sau Hung Nô vương Mạo Đốn cưới Mai Lý Á, anh hùng với mỹ nhân, nghe nói sống rất mỹ mãn.” Tư Mã Thiên mất hứng rồi, kể qua loa cho hết trách nhiệm:

Tô Trĩ bĩu môi:” Mạo Đốn có mấy trăm át thị, đâu ra mỹ mãn?”

Tào Tương phụ họa ngay:” Chỉ là câu chuyện lừa bọn ngốc thôi.”

Tư Mã Thiên đứng lên, chắp tay nhìn Bạch Đăng Sơn giọng xa xăm:” Tới đây rồi ta càng thích câu chuyện này, không thật, nhưng ấm lòng người.”

Bất luận đột phá y thuật của Tô Trĩ hay ái tình mỹ lệ mà Tư Mã Thiên suy diễn ra đều không thể giúp người ta lảng tránh được hiện thực, đó là cuộc chiến đang ngày càng dữ dội, ở dưới gầm trời này chỉ cho phép tồn tại một bên, hoặc Đại Hán, hoặc Hung Nô.

Khi quân trướng của Tạ Trường Xuyên đã chuyển tới phía đối diện lô cốt, Vân Lang thấy tới lúc phải đóng thuyền rồi.

Hạt Tử Hà không lớn, cũng không nhỏ, nhất là vào mùa hè mưa nhiều, tuyết trên núi cao tan chảy khiến nó lớn hơn gấp rưỡi. Hai tháng trước cầu cách mặt sông hơn một trượng, giờ chỉ còn chưa tới sáu xích.

Người Hung Nô đã thử ngồi bè gỗ thuận dòng tấn công cây cầu, nhưng bị nỏ binh phòng thủ ở tháp cao bên bờ bắn chết hết, cho dù có dùng bè gỗ phóng hỏa cũng không có mấy tác dụng, đến cả ván gỗ ẩm ướt còn chẳng đốt nổi.

Ngược lại Vân Lang vui vẻ thu được mấy chục cái bè gỗ, hiện đang được đặt chỉnh tề bên bờ, một khi có chuyện là Vân Lang ngồi bè xuôi dòng rời xa chiến trường.

Diệt địch là việc của Hoắc Khứ Bệnh, rút lui là phần của Vân Lang, phân công là như thế, tất nhiên rút lui ra sao cần suy tính, muốn rút lui cũng phải được lệnh của Tạ Trường Xuyên, khi cả chiến trường đang chiến đấu, Kỵ đô úy rút lui một mình là không thể.

Dựa vào thành cao cùng địa hình thuận lợi, Kỵ đô úy phòng thủ hiệu quả chắc chắn, nhưng tình hinh chiến sự phía Bạch Đăng Sơn không tốt, du kỵ của Phiêu kỵ quân Bắc đại doanh hôm qua tổn thất quá nửa, phải rút khỏi bình nguyên, quay về núi, từ đây quân Hán hoàn toàn ở trong thế thủ, không còn khả năng tiến công nữa.

Ngoài lô cốt bên cầu ba dặm là doanh trại của người Hung Nô, bọn chúng đã tới rất gần, mỗi tối đều nghe thấy tiếng hồ già, nghe thấy tiếng tù và, doanh trại của bọn chúng lỏng lẻo, chẳng có phép tắc gì, đông vài nhóm, tay vài nhóm như đám tàn binh, Tào Tương mấy lần nghe tiếng tù và ầm ĩ tức giận lên tường thành chửi bới.

Dù là thế to gan như Hoắc Khứ Bệnh cũng không dám mở cổng tập ích.

Bọn họ thử rồi, giữa đêm sai quân tốt gõ trống trận, thế rồi nhìn thấy người Hung Nô đang ngủ la liệt trên mặt đất, chỉ mấy nhịp thở thôi đã nhảy lên ngựa, nửa tuần hương quân trận đã tụ tập trước lô cốt.

Tốc độ chỉnh quân còn nhanh hơn cả quân Hán.

Tập kích không được, vì thế cứ tới tối quân tốt Kỵ đô úy rảnh rỗi lại lấy trống ra gõ.

Vài lần thậm chí còn mang tính tượng trưng mở cổng thành, phái ít người chạy ra la hét ầm ĩ, sau đó chạy về trước khi tên của Hung Nô bắn tới.

Tào Tương chơi ác tới ngày thứ năm thì người Hung Nô bị làm kiệt quê phải rời doanh trại lùi lại phía sau hơn năm dặm.

Cũng có tướng lĩnh thấy cách này không tệ liền học theo, kết quả là bị người Hung Nô mất giấc ngủ nổi cơn lôi đình, bất chấp thương vong đoạt mất hai quan khẩu.

Ai bảo bọn họ không có tường cao như Kỵ đô úy lại cũng nghịch dại.

Khoảng cách hai quân nới rộng liền có nhiều không gian hơn để thực hiện chiến thuật rồi, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm luân phiên phái đội ngũ nhỏ ra quấy nhiễu địch, giết bò dê của mục nhân ở vòng ngoài doanh trại. Người Hung Nô nếu phái đội quân đông hơn ra ngăn cản thì họ rút, nếu phái lực lượng tương đương thì Kỵ đô úy chiếm ưu thế tuyệt đối, một đội quân đến ngựa cũng giáp trụ đối đầu với đội quân thậm chí cởi trần ra trận thì chênh lệch không thể san lấp.

Khi người Hung Nô nhận ra đội quân này không giống quân Hán khác thì Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm đã kiếm đủ quân công rồi.

Bình Luận (0)
Comment