Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 412 - Q3 - Chương 033: Đều Có Toan Tính Riêng. (1)

Q3 - Chương 033: Đều có toan tính riêng. (1) Q3 - Chương 033: Đều có toan tính riêng. (1)

Mặc dù trong chiến đấu, tỉ lệ trúng đao, trúng tiễn của quân Hán cao hơn nhiều Hung Nô, nhưng bọn họ có giáp trụ, trúng vài đao cũng chằng hề hấn gì, còn người Hung Nô trúng một đao thôi đủ thê thảm rồi, dù không chết ngay, mang vết thương đó về cũng không sống nổi.

Chỉ vẻn vẹn mười ngày, quân doanh của Tả cốc lễ vương có thêm năm trăm thương binh.

Y Trật Tà thời gian qua không có tâm trạng để ý tới chuyện chiến đấu, nhìn hắn có vẻ không quan tâm tới bệnh tình của Thiền Vu, nhưng thực tế hắn chưa bao giờ rời vương trướng, nay thống ngự bộ hạ của hắn là đồng minh Hữu cốc lễ vương.

Hữu cốc lễ vương là người dũng mãnh, nếu không đã chẳng dám nhân lúc Nhạn Môn Quan phòng thủ lơi lỏng, thừa cơ đánh tới Thượng Lâm Uyển.

Như Ý vóc người đẫy đà, cực kỳ phụ hợp với thẩm mỹ quan của người Hung Nô, cho dù bị Y Trật Tà lạnh nhạt, nhưng nghĩ tới thảm cảnh chủ nhân, Như Ý lấy hết thủ đoạn chiều chuộng, rốt cuộc đã thành công leo lên giường của hắn.

Cho dù là thế mỗi lần thỏa mãn xong là Như Ý vẫn bị Y Trật Tà đuổi ra ngoài. Hôm nay Như Ý còn chưa kịp đi thì Hữu cốc lễ vương đã vào lều, giọng không dấu được bực tức:” Hán tặc ở Hạt Tử Hà không dễ đối phó, chúng ta đã thương vong tới gần nghìn người rồi.”

Như Y rất biết thân phận, không đợi bị đuổi đã vội vàng ôm quần áo chạy vào góc lều mặc.

Y Trật Tà từ trên giường bật dậy, nắm ngực Hữu cốc lễ vương:” Đã bảo cuộc chiến này không liên quan tới chúng ta cơ mà, ngươi cố đánh làm gì?”

Hữu cốc lễ vương béo nhưng đồng thời cũng cao lớn, tóc dài râu rậm, trông như con gấu, đẩy tay Y Trật Tà ra:” Chúng ta không tìm chúng, chúng tới tìm chúng ta, như đám ruồi đáng ghét quấy nhiễu không ngừng, đuổi giết mục nhân gia súc của chúng ta, nhóm nhỏ kỵ binh không làm gì được chứng, khi lang kỵ tinh nhuệ tới thì bọn chúng chạy rồi.”

“ Bọn chúng có cường nỏ, có giáp trụ kiên cố, có binh khí sắc bén, lại còn có hai ngựa, chủ tướng dũng mãnh, chỉ vài trận thôi, chúng ta đã tổn thất quá nhiều.”

“ Ngươi có biết bọn chúng độc ác cỡ nào không, bọn chúng không cầu giết chết quân ta, chỉ chém thương rồi chạy, ngươi cũng biết, dũng sĩ của chúng ta một khi bị thương, không khác gì chết cả.”

Y Trật Tà ngồi trở lại giường, trầm tư quay sang nhìn Như Ý:” Hỏi chủ nhân ngươi xem, nàng có biết lai lịch của đội quân này không?”

Như Ý ôm quần áo che ngực đáp:” Nô tỳ biết.”

Hữu cốc lễ vương tức thì xông tới bóp cổ họng nàng giơ lên:” Bọn chúng là ai? Nói ngay.”

Y Trật Tà lạnh lùng cứu Như Y khỏi tay Hữu cốc lễ vương, ném lên giường, dùng chăn che hai bầu ngực nảy nở của nàng, hỏi:” Bọn chúng là ai?”

Như Ý cẩn thận đáp:” Là một đám hoàn khố.”

“ Ngươi đùa với ta à?” Hữu cốc lễ vương hùng hổ bước tới:

Như Ý vội vàng nấp sau lưng Y Trật Tà, nói gấp:” Thật đấy bọn chúng là đám hoàn khố, cầm đầu là Hoắc Khứ Bệnh, ngoại sinh của Vệ Thanh, một tên là Vân Lang là người đọc sách, tên nữa là Tào Tương nhi tử của Trưởng công chúa đồng thời gọi Vệ Thanh là á phụ, chẳng biết gì cả nhưng là thứ khốn kiếp. Còn dũng tướng mà đại vương nói thì người duy nhất hữu dụng trong quân của chúng, tên Lý Cảm, con của Lý Quảng ...”

Y Trật Tà nghe thế cười vỗ vỗ má Như Ý:” Lai lịch không tầm thường, vậy thì gọi chúng là đám hoàn khố có gì sai?”

Hữu cốc lễ vương thất kinh:” Ngoại sinh của Vệ Thanh, nhi tử của Trưởng công chúa và nhi tử của Lý Quảng?”

“ Đúng thế, còn người tên Vân Lang có ý thuật hồi sinh người chết, đại vương công phá Bạch Đăng Sơn nhớ giữ lại người này, nói không chừng trị được cả bệnh của Thiền Vu.”

Trị bệnh cho Thiền Vu? Hai người kia nhìn nhau cười gằn, bọn họ đều mong Thiền Vu chết thật sớm còn chẳng được, Y Trật Tà vỗ mông Như Ý:” Được rồi, ngươi đi đi.”

Như Ý thi lễ đi rồi, Hữu cốc lễ vương tự rót bát rượu uống, giọng bực tức:” Chúng ta chỉ cần giết sạch người Hán ở Bạch Đăng Sơn, chôn Thiền Vu, giết Vu Đan, ngươi sẽ thành Thiền Vu, việc gì phải bảo tồn thực lực?”

Y Trật Tà phân tích:” Giết Vu Đan dễ như trở bàn tay thôi, hắn là thứ vô dụng, nhưng những ngày qua ta gặp Đại quỷ vu, Hữu hiền vương, cùng với cả thủ lĩnh Kim lang quân, kết quả không khả quan. Chỉ có Đại quỷ vu đứng về phía ta, Hữu hiền vương là tên ba phải, nói chỉ nghe lệnh Thiền Vu, về phần Kim lang quân tới giờ chúng vẫn một mực nghe theo ca ca ta, chưa kể Đồ Kỳ vương tuy không có quân lực, lão ta rất có tiếng nói. Cho nên bất kể thế nào ta cũng không thể giết ca ca ta, nếu không chẳng còn cơ hội làm Thiền Vu nữa.”

Hữu cốc lễ vương đấm đất:” Tình hình này để lâu không có lợi cho chúng ta, đến một đám tiểu tử hoàn khố mà dám giỡn mặt, ta sắp hết chịu nổi rồi.”

Y Trật Tà đánh mặt sang bên:” Vừa rồi ngươi không thấy gì sao?”

“ Thấy gì, ý ngươi là nữ tử vừa rồi, không tệ, thế thì thế nào?” Hữu cốc lễ vương tuy thô lỗ nhưng đường đường một trong ngũ vương, nắm trong tay chục vạn quân, sao có thể ngu xuẩn, tự hỏi, tự trả lời: “ A ... Ngươi định dùng Hán nữ ra tay, bọn chúng như cừu non thì làm được gì?”

Y Trật Tà cười dài: “ Nhầm rồi, sợ hãi có thể khiến cừu non dám cắn sói mà, ca ca ta dùng Đại át thị làm tế phẩm, mà xưa nay Đại át thị lại thù ghét Hán nữ, vì thế Vu Đan cho rằng đó là lỗi của Hán nữ. Một khi hắn lên làm Thiền Vu, bọn chúng sẽ có kết cục vô cùng thê thảm, thế nên ta là đường sống duy nhất của chúng. Chủ nhân của chúng đang ra sức lấy lòng ta, hiện giờ ta muốn gì, chúng đều dùng nỗ lực cao nhất để thỏa mãn, đã thử rồi.”

Hữu cốc lễ vương gật gù:” Khà, hiểu rồi, nếu chúng giết được Thiền Vu, chúng ta đổ tội rồi giết chúng luôn bịt miệng là xong, chỉ là trước đó, nhớ để nữ nhân vừa rồi vào lều ta vài ngày.”

“ Thị nữ không sao, át thị không được, đó là đường muội của Hán hoàng, là công chúa thực sự đấy. Sau này chúng ta còn phải tiếp xúc với nước Hán, nữ nhân sẽ có tác dụng lớn, trừ nàng ra, một khi ta thành công, đám át thị của ca ca ta cho ngươi lựa chọn trước.”

Hữu cốc lễ vương xoa tay:” So với nữ nhân ta càng thích mục trường của Hữu hiền vương.”

“ Sắc Lăng Xuyên sao? Được, nơi đó là mục trường của ngươi.” Y Trật Tà đặt hai tay lên vai Hữu cốc lễ vương, hào sảng đồng ý:

Hữu cốc lễ vương vỗ vai Y Trật Tà, sải bước rời lều, lên ngựa trở về quân doanh.

Y Trật Tà ngồi khoanh chân trên giường rất lâu, tới khi một lão nhân râu trắng mũi khoằm như mũi ưng đi vào mới hỏi:” Xích Lỗ, vì sao người tử thương đều là dũng sĩ dưới trướng ta?”

Xích Lỗ khom người nói:” Vương của ta, vì ngài không ở trong quân doanh.”

Y Trật Tà thờ dài:” Hoa Ba Nhĩ ngay cả chút tầm nhìn cũng không có sao?”

“ Vì mẫu thân hắn là mục nô Hoa Bột Tử, nên hắn rất quý dê của nàng. Số dũng sĩ tổn thất đó không là gì so với đại nghiệp của vương, chúng ta nên tổn thất nhiều hơn để Hoa Ba Nhĩ yên tâm hợp tác với ta.”

Y Trật Tà đứng lên đi liền mấy vòng, hai tay hướng lên trời, ngửa mặt nói:” Ta sắp hết kiên nhẫn rồi.”

Xích Lỗ lần nữa cúi mình:” Vương, ngột thứu ngửi thấy mùi hôi thối đã bay trên nóc vương trướng, thời gian của Thiền Vu đã không lâu. Đám ngột thứu đó đã đói khát tới đến cả cung tiễn của thần xạ thủ cũng không sợ, kiên nhẫn chờ đợi, vương chẳng lẽ không bằng ngột thứu.”

Y Trật Tà hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh:” Thiệt quân dưới tay đám hoàn khố đó, thực không cam lòng.”

“ Vương, thế là tốt nhất, nếu không phải có sứ giả của Thiền Vu trong quân doanh thì thuộc hạ chỉ phái mục nô nghênh chiến rồi, lúc này phải để tất cả đánh giá thấp lực lượng của ngài, cho đám hoàn khố đó đắc ý nhất thời có sao.”Xích Lỗ nở nụ cười mang vẻ gian xảo hiếm thấy ở người Hung Nô: “ Có phải sư tử hay không, tự chúng ta biết là được.”

Bình Luận (0)
Comment