Như Ý trở về bên Lưu Lăng thì Bành Xuân cũng có mặt, đang quỳ dưới đất không nói câu nào.
“ Thế nào rồi?” Lưu Lăng đưa tay vuốt lại mái tóc xõa xượi của Như Ý, với hai thị nữ cam tâm tình nguyện theo nàng đi Hung Nô, nàng sớm coi như tỷ muội:
Như Ý mệt mỏi gục xuống, Hán nữ muốn chiều chuộng cho nam tử Hung Nô thỏa mãn là chuyện không dễ, đám người đó quá thô bạo, chẳng biết ôn nhu là gì:” Y Trật Tà hôm nay muốn tỳ nữ về nói với người giết Quân Thần Thiền Vu, hắn nói, khi hắn thành Thiền Vu, người sẽ là Đại át thị.”
“ Ngươi tin sao?” Lưu Lăng cười khẽ:” Chúng ta không thể giết Thiền Vu, bất kể cái xác thối đó dứt hơi thế nào, cũng không thể liên quan tới chúng ta.”
Như Ý xoa bầu ngực vẫn còn đau đớn:” Từ mười tuổi nô tỳ đã không tin nam nhân rồi, trên đời làm gì có nam nhân tốt.”
Ngân Bình bĩu môi:” Ta thấy Vân lang quân là nam nhân tốt, trước nay chỉ có ngài ấy giúp đỡ người mà không đòi hỏi điều gì, chủ nhân nếu như …”
“ Tốt thì ích gì, khi ta là nữ tử tốt thì không gặp được y, khi ta thành nữ tử xấu rồi, y có tốt tới mấy, ta cũng không có cơ hội nào. Trước kia dù ta có gần như khỏa thân trước mặt y cũng chẳng khiến y động lòng, nói gì tới bây giờ.”
Lời Lưu Lăng vô cùng thương cảm, khiến cả lều tức thì trở nên yên tĩnh.
“ Quân Thần Thiền Vu chỉ có thể chết trong tay Vu Đan, với chúng ta mà nói, đó là kết cục tốt nhất.” Lưu Lăng chỉ thương cảm một thời gian ngắn, hai mắt nhanh chóng trở lại vững vàng kiên định, ở đây không cho nàng yếu đuối:
Ngân Bình lắc đầu:” Không thể nào, nếu hắn muốn ra tay thì đã ra tay lâu rồi, không chờ đợi như vậy.”
“ Tất nhiên cần có biến cố khiến hắn không thể đợi được nữa.”
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang Bành Xuân:” Ngươi lập tức đi phát tán tin đồn, nói có một con chim ưng lớn đậu trên lều của Y Trật Tà, cổ động những kẻ ngu xuẩn để chúng quỳ bái, nói Y Trật Tà là Thiền Vu được thần lựa chọn. Nếu an nguy của chúng ta không được đảm bảo, chúng ta khiến toàn bộ Vũ Châu Tắc điên đảo, không ai được yên lành hết.”
… …
Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm lần nữa đắc thắng trở về, hôm nay thu hoạch không tệ, bắt được một số cừu dê, tối nay có thể làm một bữa rồi, mà thương vong chỉ có ba người, có thể nói là kết quả tốt, bọn họ đang ngày càng thuần thục các chiến đấu trên thảo nguyên.
Thế nhưng khi đưa huynh đệ bị thương tới thương binh doanh trở về, Vân Lang nới:” Thời gian tới ngừng quấy nhiễu địch đi.”
Lý Cảm đang say men chiến thắng, không hài lòng:” Tổn thất không đáng kể ...”
Tào Tương không để hắn nói hết, ném tới một cuộn thẻ trúc:” Cứ nhìn kỹ ghi chép là ngươi hiểu.”
Lý Cảm cầm lên mở ra xem, trên đó ghi số lượng thương vong của địch và người mình mỗi lần xuất kích, địch ta mỗi phía chiếm một hàng, vô cùng rõ ràng, chỉ là con số rất nhiều, hắn xem một lượt không thấy gì, nên lười ném cho Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh xưa nay rất coi trọng lời Vân Lang, vì thế nhíu mày đọc từng dòng, rốt cuộc nhận ra vấn đề:” Có phải là vì thương vong gần đây tăng lên không? Ngươi định nói người Hung Nô đang dụ cho chúng ta lơ là, dần phái võ sĩ lợi hại hơn đối phó?”
Vân Lang lắc đầu:” Ta chỉ lo các ngươi giết địch quên mình, rơi vào vòng vây địch, mới đầu các ngươi chỉ rời khỏi thành một dặm, ngày mười chín tháng bảy, các ngươi rời thành ba dặm, ngày hai mươi ba, các ngươi đã tới phía tây Câu Tử Sơn, cách đại doanh Hung Nô một dặm. Sắp tới các ngươi liệu có định đánh cả vào đại doanh Hung Nô không?”
“ Bọn ta đâu ngốc.” Lý Cảm nổi giận hét lớn:
Tào Tương hừ một tiếng:” Các ngươi đã rời thành quá xa rồi, khoảng cách sau lưng ngày một lớn, dù các ngươi không đánh vào đại doanh Hung Nô, chỉ cần chúng phía một đội kỵ binh sau lưng ngăn đường về là Kỵ đô úy coi như xong rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm nhìn nhau, đúng là bọn họ bất tri bất giác đi xa quá rồi, nói về tốc độ thì người Hung Nô vẫn chiếm ưu thế, nếu chúng chặn đường về thì tức là toàn quân bị diệt, bao công lao trước đó thành uổng phí.
Thế là Kỵ đô úy không xuất kích nữa, người Hung Nô lại tới trước lô cốt, đợi quân Hán ra ngoài báo thù rửa hận.
Toàn quân bước vào trạng thái nghỉ ngơi chỉnh đốn, bất kể người Hung Nô ở ngoài thành chửi bới ra sao, thậm chí có cởi quần chổng mông gây sự cũng mặc kệ. Tào Tương với Vân Lang đảm nhận nhiệm vụ trông thành, hai tên vô sỉ này thì làm sao bị trò đó chộc giận, còn chỉ trỏ bình phẩm mông bọn chúng.
Chỉ trong vòng một tháng đã chém đầu hơn ba trăm Hung Nô, sát thương vô số, công lao thế là đủ rồi, không cho hai tên khốn kiếp cuồng chiến tranh kia ra nữa. Lực lượng bọn họ quá nhỏ bé để có thể ảnh hưởng tới cuộc chiến ở quy mô thế này, thủ vững bên sông, ngăn cản một cánh quân địch đã là hỗ trợ cực lớn cho Bạch Đăng Sơn.
Bây giờ quân sinh lực của Kỵ đô úy chỉ còn tám trăm mà thôi, khi số lượng thương binh tăng lên, tâm lý phản chiến sinh ra cũng là tất nhiên, đa phần chỉ muốn an toàn trở về để hưởng thụ công lao.
Tư Mã Thiên có rất nhiều thu hoạch, hắn có được nhận thức trực quan nhất về Hung Nô từ những tù binh, vì thế suốt cả ngày ra vào doanh tù binh, dù thức ăn dụ dỗ để biết thêm nhiều câu chuyện về tây bắc.
Số thẻ trúc hắn dùng để ghi chép đã hơn trăm cân, lại sợ quân Hán chiến bại làm mất sách của mình, nên chỉ cần có sứ giả về Trường An là đều gửi theo số thẻ sách mà hắn coi như mạng sống này.
“ Hung Nô quá lớn ..” Đó là câu nói đầy cảm thán mà Tư Mã Thiên thường hay nói thời gian qua:” Rất nhiều nơi còn vô cùng màu mỡ, chỉ cần khai phá thỏa đáng sẽ là vùng lương thực sung túc. Người Hung Nô chạy nhanh, cho dù hôm nay chúng ta đuổi đi được, ngày mai chúng lại tới, chẳng lẽ lại phái binh ngăn cản? Cứ lặp đi lặp lại như thế tới bao giờ mới dứt được?”
Hoắc Khứ Bệnh đáp thản nhiên như không:” Giết hết là xong.”
Tư Mã Thiên tức giận:” Giết hết Hung Nô còn có Ô Tôn, giết hết Ô Tôn có Ô Hoàn, rồi Phù Dư, Tiên Ti, định giết tới lúc nào?”
Tào Tương hỏi vặn:” Thế ý tiên sinh là không giết à?”
Tư Mã Thiên ngẩn ra mất một lúc rồi rầu rĩ lắc đầu:” Không giết không được, Hung Nô gần trăm năm qua liên tục xâm nhập, không thuần phục thì không có cuộc sống yên ổn, giết thì vẫn phải giết, nhưng ta thấy hàng phục đặt lên hàng đầu. Hàng phục Hung Nô, để chúng giúp chúng ta bình định tây bắc, để chúng tàn sát lẫn nhau, chỉ có thế mới thoát được cái họa man di, thế chẳng phải là tốt hơn giết người cả nghìn năm sao?”
Vân Lang chỉ nghe không bình luận gì, y biết phương lược này đã có nhiều người nghĩ tới cả trước và sau Tư Mã Thiên, nhưng chấp hành thì rất phiền, Hung Nô khó thuần, làm gì có chuyện nghe lời dễ dàng như thế, tây bắc tuy giàu có, nhưng sao bằng phương nam.
Đánh tây bắc phải vượt qua sa mạc, sao thuận tiện bằng phương nam.