Lửa bập bùng cháy thi thoảng phát ra tiếng nổ tí tách, tiếng xèo xèo của mỡ chảy.
Tô Trĩ chẳng quan tâm tới chuyện quân sự, cũng chẳng bận tâm tới Hung Nô, nàng rất thích cả một đám đông ngồi quây quần bên đống lửa nói chuyện trên trời dưới biển. Mặc dù cứ luôn có người Hung Nô ở ngoài thành thổi hồ già, làm nàng liên tưởng tới quỷ hồn, nhưng nàng vẫn thấy nghe Tào Tương ảo tưởng chuyện giang hồ, Tư Mã Thiên kể về phong tình thiên hạ, nàng thích nghe mệt rồi có thể yên tĩnh ngủ gật bên cạnh sư huynh, rất an toàn.
Bên tai nghe tiếng trò chuyện náo nhiệt, Tô Trĩ bất tri bất giác ngả người lên đùi Vân Lang ngủ, Vân Lang không đánh thức bảo nàng về ngủ, mà duỗi chân khép đùi lại để cho Tô Trí nằm thoải mài, dù tư thế đó khiến y không thoải mái.
Tạ Ninh nhìn bộ dạng như con mèo nhỏ của Tô Trĩ không ngờ lại rùng mình một cái:” Mấy ngày qua ta mang tới ít nhất mười một cỗ thi thể cho nàng.”
Tảo Tương mắt đảo tròn:” Nên kiếm một người ngủ với nàng, tránh cho nàng nửa đêm la hét chạy từ trong lều ra, nếu xảy ra doanh khiếu hậu quả khó lường.”
Vân Lang vuốt tóc Tô Trĩ:” Ngươi định kiếm ai?”
Tào Tương cười dâm dục:” Tất nhiên là ngươi rồi, đó là thê muội của ngươi, là người nhà mà.”
Vân Lang không nói gì, tiếp tục ngồi trò chuyện, tới khi Tô Trĩ ngủ say mới bế nàng về lều, đặt lên giường hạ màn xuống, ngồi ở bàn đầu giường, xử lý đống văn thư mãi mãi không hết.
Tô Trĩ trong giấc mộng day day mũi, ôm gối của Vân Lang, cựa quậy người kiếm tư thế thoải mái hơn, ánh sáng kích thích mắt nàng, he hé mắt thấy Vân Lang ngồi bên làm việc, môi nàng nở nụ cười mắt khép lại, ngủ càng thêm say sưa.
Sáng sớm Y Trật Tà bị tiếng ồn ào ngoài lều đánh thức, đẩy thân thể trần truồng của Ngân Bình ra, chân đất ra ngoài lều.
Nhìn đám mục nhân ở xa hướng về phía mình quỳ bái tung hô, Y Trật Tà tích tắc còn sinh ra ý nghĩ hoang đường, ca ca thân ái của mình chết rồi, để lại ngôi vị Thiền Vu cho mình, nhưng hiển nhiên là không phải, nếu không thân binh sẽ lập tức truyền tin cho hắn.
Lập tức ý thức được chuyện chẳng lành, Y Trật Tà rống lên trời:” Kẻ nào hại ta?”
Từ sau khi tiến vào tháng tám, nước Hạt Tử Hà đôi khi biến thành màu đỏ, đó là kết quả của những cuộc giao chiến kịch liệt giữ Hung Nô và quân Hán ở thượng du.
Máu không chảy theo dòng sông, nó tràn trập khắp hai bờ, quện lại ở đó, thấm vào bùn đất, bao phủ lên những tảng đá, làm bờ sông đỏ lại chuyển sang đen, lại lại biến thành màu đỏ.
Nói một cách khoa học thì do công năng dòng chảy, nói duy tâm một chút, thần sông không muốn tiếp nhận quá nhiều thứ ô uế.
Tạ Trường Xuyên vừa mới phát động một cuộc tổng phản công.
Thời gian qua người Hung Nô ép tới liên tục, nếu không phản công, quân Hán sẽ bị đẩy ra khỏi Bạch Đăng Sơn.
Bùi Viêm chẳng thương lượng với Hoắc Khứ Bệnh đã dẫn người tới lấy đi quân bị dự trữ của Kỵ đô úy, chủ yếu là nỏ tiễn cùng với sáu mươi bộ khải giáp.
Hoắc Khứ Bệnh không ý kiến, dù sao lần phản công này liên quan tới sinh tử tồn vong của mỗi người, hắn còn xin lệnh xuất chiến, bị Tạ Trường Xuyên từ chối, nói thủ vệ đầu cầu quan trọng hơn tham chiến.
Hơn một vạn dân phu cầm vũ khí thô sơ chân đất áo rách lên chiến trường, đằng sau họ là một vạn ba nghìn quân tốt.
Tạ Ninh đi rồi, hắn nói thân là nhi tử, không có lý gì cha ở tiền tuyến chém giết, con lại ở hậu phương hưởng phúc. Tô Trĩ cho hắn rất nhiều bình thuốc, dạy hắn cách dùng, thậm chí còn cho hắn mấy lát nhân sâm mà nàng cất giữ.
Dưới bầu không khí như vậy, khó ai có thể suy nghĩ ích kỷ.
Chiến đấu giằng co với quân Hán mà nói rất có lợi, vì họ có cả hậu phương với bộ máy tiếp tế hiệu quả và một vị hoàng đế không tiếc đổ tiền của vào chiến tranh.
Còn Hung Nô, bọn họ không đủ lương thực dự trữ để tiến hành cuộc chiến lâu dài.
Ngay cả bình thường một gia đình mục nhân cũng cần mục trường lớn để duy trì sinh kế, bây giờ mười mấy hai chục vạn người chen chúc trong khu vực nhỏ hẹp, với Hung Nô mà nói là cuộc khảo nghiệm lớn về hậu cần.
Cho dù vương đình của họ cũng không thể chứa nhiều người như thế.
Đây là cơ hội tốt, triều đình sẽ không bỏ lỡ, người Hung Nô tụ tập vào đây, nơi khác sẽ để trống, có lẽ ngay lúc này đây các lộ quân khác của Đại Hán đã xuất phát.
Cuộc chiến ở đầu cầu diễn ra suốt ngày đêm, người Hung Nô xua mục nhân, quỷ nô và quân phó tòng các bộ tộc nhỏ hơn tràn tới đầu cầu.
Trong tay chúng chỉ có thuẫn bài gỗ, khiêng thang ập tới như thủy triều.
Nỏ tiễn của Kỵ đô úy lần này thực sự ra uy, nhưng gây sát thương cho Hung Nô lớn nhất là máy bắn đá, do ở bên sông, bọn họ có vô số tảng đá cuội để sử dụng, tạo nên cơn mưa đá dữ dội nhất, chỉ ba ngày ngăn ngủi, mất đất hoang vu bỗng nhiên xuất một bãi đá lớn.
Do lô cốt dựng ở bên sông, ba mặt là nước, vì thế người Hung Nô chỉ có thể phát động tất công từ phía chính diện chật hẹp.
Thi thể mỗi lúc một chồng chất, dưới nắng nóng tháng tám, mùi hôi thối xông tới tận trời, may mà luôn có gió thổi từ sông ra, nếu không vẻn vẹn mùi thối đủ khiến Kỵ đô úy phải rút quân rồi.
Nhưng nếu nói tới người đang sống gian nan nhất lại là Y Trật Tà.
Vu Đan đã dẫn thân vệ giao tranh với Y Trật Tà ba lần, không nghe bất kỳ lời giải thích nào, nếu không có thuộc hạ can ngăn, hắn đã rút lực lượng ở Bạch Đăng Sơn về quyết chiến.
“ Kẻ nào hại ta?” Y Trật Tà đánh lui một cuộc tiến công nữa, lần nữa rống lên với xung quanh:
Ba mũi tên gần như dán sát mặt đất bắn tới, chuẩn xác trúng chân chiến mã, chiến mã hí dài đau đớn đổ vật xuống, đè lên Y Trật À còn chưa kịp phản ứng.
Vu Đan quát lớn, lần nữa chỉ huy thân binh ùa lên, lão tướng Xích Lỗ không hề chậm hơn, dẫn người chắn trước kỵ binh của Vu Đan, tên bắn ào ạt, liên tục có kỵ binh ngã ngựa.
Y Trật Tà được thân binh trợ giúp lôi ra khỏi chiến mã, hắn không để ý tới cuộc chiến đang diễn ra trước mắt mà dùng đôi mắt âm u nhìn đám đông xem náo nhiệt xung quanh.
“ Là tên của Hữu hiền vương.” Thân binh rút tên từ chân ngựa ra tới nói nhỏ báo cáo:
Y Trật Tà lại hướng về đám đông hét lên:” Ma Khả Can, có người ám hại ngươi, ngươi còn đứng ngoài xem náo nhiệt à?”
Ma Khả Can cùng đám thuộc hạ đã ở đó lâu rồi, thậm chí ông ta trải thảm nướng thịt ăn, xem mũi tên mà thân binh Y Trật Tà mang tới, cười rộ lên:” Ngươi biết là không phải tên do ta bắn ra.”
Y Trật Tà cười gằn:” Ngươi giúp ta tìm người bắn tên, nếu không ta bảo với Vu Đan là ngươi bày kế để hai bọn ta tàn sát nhau, trước khi liều mạng thì sẽ giết ngươi trước.”
Xích Lỗ kiên cường kháng cự không lui, thấy người chết quá nhiều vẫn không tiến lên được, Vu Đan liền chầm chậm lui về.
Một mục nhân đi nhanh tới cúi đầu quỳ xuống dâng một bát sữa ngựa lên, Vu Đan đang khát thuận tay cầm lấy định uống, nhưng thân vệ đã đoạt lấy, giữ đầu tên mục nhân kinh hoàng kia đổ sữa ngựa vào mồm.
Chẳng bao lâu sau mục nhân đó co giật, bọt mép sùi ra mang theo ít sắc máu, ôm bụng lăn lộn, hiên nhiên là trúng độc rồi.
Thân vệ túm tóc mục nhân quát:” Kẻ nào sai khiến ngươi?”
Mục nhân nào còn trả lời được nữa, từ lăn lộn đã chuyển dần sang co giật, rồi mắt đảo sang phía trái, đạp chân một phát, chết thẳng cẳng.
Người Hung Nô đứng xung quanh không ngờ được xem trò vui mà cũng gặp họa, Vu Đan nổi giận mất lý trí, cảm thấy bốn xung quanh đều là uy hiếp, hạ lệnh thân vệ bắn tới tấp về phía trái.