Chiến trường cách vương trướng không xa, Quân Thần Thiền Vu thần chí còn tỉnh táo nhưng đã không nói được ra lời nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn trần lều, tai nghe tiếng ngựa hí tiếng la hét không ngớt.
Lưu Lăng phủ phục bên cạnh khóc không thôi:” Thiền Vu, người phải mau chóng khỏe lại đi, nhi tử và đệ đệ ngài đang đánh nhau dữ lắm, thiếp rất sợ họ đánh vào đây ...”
Thiền Vu ho khù khụ, hồi lâu mới ngừng lại, hai mắt trợn trừng trừng nhìn võ sĩ thụ vệ bên giường, phẫn nộ tột cùng.
Võ sĩ khom người đi tới:” Thiền Vu muốn tách bọn họ ra không?”
Thiền Vu chớp chớp mắt, một võ sĩ gật đầu đi nhanh khỏi lều.
“ Vì sao ngươi lại cười?” Lưu Lăng đột nhiên quát một át thị quỳ ở bên giường:
Át thị đó còn nghĩ là Lưu Lăng nói người khác, nhìn trái nhìn phải thấy người khác né tránh mình thì cuống lên xua tay:” Ta không cười, ta không cười mà.”
Quân Thần Thiền Vu quay đầu sang phía đó, hai mắt tóe ra lửa, miệng lại nhếch lên thành nụ cười đáng sợ.
“ Lôi con tiện tì này ra ngoài giết đi.” Lưu Lăng đứng trên giường ra lệnh:
Võ sĩ nhìn Quân Thần Thiền Vu, thấy mắt ông ta tràn ngập giận dữ, tóm lấy át thị đó như chim ưng bắt gà con kéo ra ngoài. Bên tai nghe tiếng kêu gào của át thị kia, lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lưu Lăng, đều cúi đầu xuống.
Quân Thần Thiền Vu đang tích trữ sức lục, ông ta cực kỳ muốn ngồi dậy, cực kỳ muốn lên tiếng.
Lưu Lăng đỡ Quân Thần Thiền Vu lên, rót cho ông ta một bát sữa, tự uống trước, sau đò cho ông ta uống, bát sữa ấm áp đi vào bụng, không lâu sau ông ta cảm thấy như có ngọn lửa từ bụng dâng lên, lan tỏa tứ chi giá lạnh, cảm giác đó vô cùng dễ chịu.
Quân Thần Thiền Vu đánh mắt ra hiệu, nàng biết ý lặng lẽ lùi ra.
Như Ý quỳ trong lều đợi sẵn, hầu hạ nàng thay quần áo, không hiểu vì sao da dẻ Lưu Lăng hồng hào, mồ hôi như tắm, nàng chỉ hỏi:” Chủ nhân Bành Xuân đã ra tay rồi, tiếp theo chúng ta làm thế nào?”
“ Tiếp theo phải nâng cao địa vị của chúng ta trong lòng Y Trật Tà, phải cho hắn thấy chúng ta có ích với hắn.” Lưu Lăng cổ khô khát, uống hết bình nước nữa mới nói tiếp:” Hiện giờ chỉ có thể đi bước nào biết bước đó, chủ yếu là theo sát Y Trật Tà, phải đi cùng hắn.”
“ Vì sao ạ, mọi chuyện chưa ngã ngũ.”
“ Còn vì sao nữa, bên phía Hung Nô xảy ra chuyện lớn như thế, ắt ảnh hưởng tới giao chiến. Hoàng đế ca ca ta lợi hại cỡ nào, đại quân Hung Nô ở lại Bạch Đăng Sơn đã quá lâu, sắp nhập thu, nếu không đu bò dê sẽ không thể vỗ béo, mùa đông tới sẽ không đủ lương thực, ngươi nghĩ xem nước Hán có bỏ qua cơ hội này không?” Mặt Lưu Lang ngày càng đỏ, hơi thở ngày càng gấp:
“ Chủ nhân định nói chuyện này với Y Trật Tà?”
“ Đương nhiên là phải nói, như thế mới khiến hắn tin tưởng, mới khiến hắn càng coi trọng ta.”
Làm thế chẳng phải phá hỏng chiến lược của Đại Hán sao? Như Y mấp mấy môi, dù sao lòng nàng có phần ngả về Đại Hán:” Nhưng phía nước Hán?”
“ Phụ thân ta, ca ca ta, cái nhà đó hẳn cho rằng ta chết rồi, bọn họ không thể yếu cầu một người chết phải ra sức vì Đại Hán ... Ta cũng không muốn ... Từ khi tới Hung Nô, ta chỉ muốn sống vì bản thân.” Hai mắt Lưu Lăng không ngờ phơi phới xuân tình, ôm lấy Như Ý cởi áo ra, cùng ngã xuống giường, chẳng bao lâu trong lều truyền ra tiếng rên rĩ dâm đãng.
Bí mật của Lưu Lăng rất đơn giản, nàng không sử dụng thuốc độc, mà dùng xuân dược, thứ đó tất nhiên có thể đem lại cho Quân Thần Thiền Vu sức lực nhất thời, nhưng càng nhanh chóng khiến sinh mệnh ông ta khô cạn.
Khi Lưu Lăng và Như Ý đang chơi trò giả long phụng thì Quân Thần Thiền Vu cũng được quân vương trương hộ vệ tới nơi hai bên giao chiến.
Ông ta chỉ ho một tiếng, hai bên giao chiến tức thì ném vũ khí quỳ hết xuống đất không nhúc nhích.
“ Cha, Y Trật Tà muốn đầu độc con.” Vu Đan gào khóc quỳ xuống dưới chân Thiền Vu:
Y Trật Tà tập tễnh đi tới trước mặt Thiền Vu, không nói gì cả mà chỉ dâng lên mũi tên đã ám toán mình.
Quân Thần Thiên Vu không nhìn bọn họ, nhắm mắt điều hòa hơi thở, một lúc sau mở mắt ra phẩy tay cho toàn bộ dũng sĩ lui ra, lúc này ông ta không muốn có bất kỳ động tác thừa thãi, câu nói thừa thãi nào.
Quân vương trướng tức thì rút loan đao đuổi quân sĩ hai bên đi, Y Trật Tà nhìn Xích Lỗ nắm chặt tay, Xích Lỗ hiểu ý lên ngựa phóng thẳng tới Câu Tử Sơn.
“ Các ngươi nóng lòng muốn ta chết lắm sao?” Quân Thần Thiền Vu tay đặt lên ngực, cảm thấy tim đập rất mạnh, giọng chậm nhỏ nhưng đầy uy nghiêm:
Vu Đan, Y Trật Tà không nói gì, đầu cúi càng thấp:
“ Ta muốn có cái lăng mộ ở trên Bạch Đăng Sơn cũng không được sao?”
Vu Đan đứng bật dậy:” Con sẽ tới Bạch Đăng Sơn ngay.”
Rồi không chút chậm trễ chạy ra ngoài, gọi ngựa tới.
“ Vẫn là đứa trẻ ngoan” Quân Thần Thiền Vu nhìn nhi tử đi rồi, lòng có chút an ủi, nhưng nhìn tới đệ đệ Y Trật À, ánh mắt đó chỉ có sự lạnh lùng tới vô cảm:” ... Còn ngươi, Y Trật Tà …”
Y Trật Tà toát mồ hôi lạnh, hắn luôn tự nhận mình là sư tử, là anh hùng, nhưng bao năm sống dưới cái bóng quyền uy của Quân Thần Thiền Vu, trong lòng bất tri bất giác hình thành sự sợ hãi lấy hết sức lực của hắn, như thú nhỏ đối diện với hùng sư.
Chỉ là Quân Thần Thiền Vu không nói được hết lời, chỉ thấy cổ họng ngòn ngọt, tiếp đó là vòi máu phun ra.
Máu phun thẳng vào mặt Y Trật Tà, hắn hoảng sợ lùi lại, nhưng chỉ tích tắc đứng lên bản lĩnh kiêu hùng phát huy, tức thì không bỏ lỡ thời cơ hô lớn:” Cảm tạ huynh trưởng, cảm tạ huynh trưởng, đệ nhất định sẽ là Thiền Vu tốt.”
Phun máu ra rồi, Quân Thần Thiền Vu cũng mất hết sức lực, ông ta nghe thấy tiếng hô của Y Trật Tà, nhưng chỉ còn sức chỉ mặt hắn, cố gắng hết sức chẳng nói ra lời.
Y Trật Tà đi nhanh tới, nắm chặt lấy tay Quân Thần Thiền Vu, dùng ống tay áo lau máu trên miệng ông ta, tiếp tục lớn tiếng nói: “ Đệ nhất định sẽ làm một Thiền Vu tốt, để vinh quang của Hung Nô ta truyền khắp chân trời góc biển. Ngay bây giờ chúng ta sẽ rời Bạch Đăng Sơn, đệ sẽ đưa huynh về vương đình, huynh trưởng, nhất định phải cố lên.”
Cả đám võ sĩ hoang mang nhìn nhau, bọn họ chỉ biết Thiền Vu gọi tên Y Trật Tà, sau đó phun ra một ngụm máu, còn về phần nói gì đó thì quá nhỏ không nghe thấy.
Đại quỷ vu tới rất đúng lúc, rẽ đám đông đi vào, ghé sát tai bên miệng Thiền Vu, gật đầu liên hồi, một lúc sau giơ bạch cốt trượng lên, hô lớn:” Thiền Vu tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Y Trật Tà là Đại Thiền Vu của chúng ta, lễ bái.”
Nói xong giang rộng hay tay quỳ trước mặt Y Trật Tà, Đại quỷ vu có địa cực cao trong lòng người Hung Nô, vì thế một số võ sĩ không do dự nữa quỳ xuống theo, người ở xa hơn không rõ chuyện gì cũng cứ vậy mà quỳ theo.
Thủ lĩnh quân vương trướng Sa Khắc Tô ngồi trên mình ngựa nhìn thuộc hạ xung quanh cứ dần quỳ cả xuống, nhất thời không biết làm sao, đưa mắt nhìn Quân Thần Thiền Vu chờ lệnh.
Đây là nhược điểm của thân quân, bọn họ có lòng trung thành rất cao, nhưng là đội quân không có ý chí riêng, nếu không nhận được lệnh, bọn họ cũng không biết phải làm gì.
Y Trật Tà bước sang một bước che tầm mắt của Quân Thần Thiền Vu, hô lên với toàn bộ quân vương trướng:” Từ hôm nay trở đi, Sa Khắc Tô chính là Tả cốc lễ vương của chúng ta, đất phong ở Đại Thanh Sơn.”
Sa Khắc Tô run người, khao khát lớn nhất của hắn là sau khi Thiền Vu qua đời có thể được cho một mảnh đất dưới Đại Thanh Sơn nuôi dê mà thôi, nhảy xuống ngựa hướng về Quân Thần Thiền Vu quỳ xuống gọi:” Thiền Vu.”
Quân Thần Thiền Vu không trả lời, trả lời hắn là tiếng cười sang sảng của Y Trật Tà:” Ha ha ha ha, Tả cốc lễ vương không cần đa lễ như thế, từ nay trở đi chúng ta cùng phấn đấu vì Hung Nô hùng mạnh.”
Đến lúc này những võ sĩ vương trướng còn đứng không do dự nữa, xuống chiến mã tung hô Y Trật Tà Thiền Vu.
Mã Khả Can nhìn theo phương hướng Vu Đan rời đi, nghe tiếng tung hô ngày một lớn xung quanh, làn sóng người lan rộng, biết đại thế đã mất không do dự nữa, chạy tới trước mặt Y Trật Tà, hai tay giơ lên cao:” Hữu hiền vương Mã Khả Can bái kiến Đại Thiền Vu.”