Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 416 - Q3 - Chương 037: Chạy Cả Rồi.

Q3 - Chương 037: Chạy cả rồi. Q3 - Chương 037: Chạy cả rồi.

Y Trật Tà hưng phấn vô cùng, mọi thứ tới quá bất ngờ, nhưng hắn nắm bắt được, hắn đã liều rất đúng lúc, còn chưa kịp đáp lời Mã Khả Can thì có một người Hung Nô đã già nua cực độ, trống quải trượng đi tới. Ông ta đi tới đâu, võ sĩ đều nhường đường không ai ngăn cản.

Ông già đi tới bên giường, không ngờ vung tay tát Quân Thần Thiền Vu một cái, sau đó khuỵu xuống khóc:” Thứ phế vật vô dụng, sớm bảo ông truyền vị trí cho Vu Đan đi, ông cứ muốn nắm quyền lực tới lúc cuối cùng, đây là sự trừng phạt của thần Côn Lôn đó.”

Hai hàng lệ đục ngầu trào ra khóe mắt Quân Thần Thiền Vu, ông ta lúc này không thể nhúc nhích được nữa.

Y Trật Tà mặt âm trầm bước tới, đại thế đã nắm trong tay hắn, không sợ gì nữa:” Đồ Kỳ Vương, ông nổi danh trí tuệ, sao giờ lại hồ đồ như thế?”

Đồ Kỳ Vương lau nước mắt quay lại:” Tả hữu đại tướng, tả hữu đương hộ cùng hai mươi tư vạn đại quân đang quyết chiến với người Hán, ngươi tự lập làm Thiền Vu, liệu có ngồi vững không?”

Y Trật Tà mỉm cười:” Bọn họ sẽ thần phục ta.”

“ Vu Đan sẽ không thần phục ngươi, ngươi sẽ làm sao đây, Y Trật Tà, ngươi định đại chiến với Vu Đan sao? Chưa nói ai sẽ thành Thiền Vu, người được lợi sẽ là nước Hán. Mấy năm qua Hán hoàng ngày một áp sát, chúng ta chỉ có thể lui về phía sau, đất phong của Bạch Dương vương, Lâu Phiền vương bị xâm chiếm, bò dê bị cướp đoạt, cả long đình của chúng ta cũng bị Vệ Thanh xông vào.”

“ Y Trật Tà, ngươi là anh hùng của Hung Nô ta, đã là Anh Hùng thì đừng hại Hung Nô ta, ngươi muốn quyền lực, ngươi có thể lấy, ngươi thậm chí có thể thành Tả hiền vương, nhưng ngươi không thể thành Thiền Vu.”

“ Đó sẽ là mở đầu rất xấu, sau này ai muốn thành Thiền Vu cũng có thể giết Thiền Vu tự lập, năm xưa Mạo Đốn cũng không dám bước qua ranh giới này.” Giọng Đồ Kỳ vương vô cùng thống thiết:” Y Trật Tà, dừng tay đi, nếu ngươi muốn làm Thiền Vu, hãy giết ta trước.”

Sắc mặt Y Trật Tà biến đổi liên tục không ngờ chuyện sắp thành tới nơi còn bị phá đám, lão già sắp chết thế này, dùng một ngón tay hắn cũng có thể giết chết, nhưng trước mặt bao người, lại chẳng thể làm gì ông ta.

Vì ông già này có thân phận không thể xem thường.

Trước khi Tả hiền vương được coi là thái tử Hung Nô, Đồ Kỳ vương mới là nhân tuyển của thái tử Hung Nô chân chính.

Quân Thần Thiền Vu trước khi trở thành Hung Nô vương là Tả hiền vương, cùng Đồ Kỳ vương tranh chấp vị trí Thiền Vu, cũng hung hăng như Y Trật Tà ngày hôm nay.

Nhưng khi ấy Đồ Kỳ vương vì suy nghĩ cho Hung Nô đã nhường đường để Quân Thần Thiền Vu trở thành vương của Hung Nô.

Bởi thế Đồ Kỳ vương tuy không thành Hung Nô vương, ông ta được người Hung Nô công nhận là người hiền minh.

Một người hiền minh như thế chất vấn Y Trật Tà, nhưng người khác đều trầm mặc, nếu như hôm nay Y Trật Tà không thể có một đáp án làm người ta hài lòng, hắn sẽ không có kết cục tốt.

Thế là tiếng nghị luận bắt đầu vo ve như tiếng ruồi, dần dần lan đi, rồi dần thành tiếng ù ù như sấm trên trời cao, nhiều người nhận ra, rất nhiều vương, thủ lĩnh, đương hộ không có ở đây, thế là bọn họ lặng lẽ rời đi, phóng ngựa hướng về phía Bạch Đăng Sơn.

Nhưng những người này chỉ chạy được một tầm tên thì bị bắn chết tại chỗ.

Tấm thân béo ú hùng tráng của Hữu cốc lễ vương xuất hiện, tay còn xách cổ một người, ném đi, tới thẳng trước mặt Y Trật Tà quỳ xuống:” Thiền Vu.”

Tiếp ngay đó liên tục có kỵ binh tràn ra từ phía chân trời, tiếng vó ngựa khiến toàn bộ lời bàn tán ngưng bặt.

……….. …………. ………………..

“ Người Hung Nô đi hết rồi.”

Vân Lang và Tư Mã Thiên đang ngồi chơi cờ trên tường thành, đột nhiên nghe thấy tiếng binh sĩ nhốn nháo.

Tư Mã Thiên đứng lên dõi mắt nhìn ra xa, quả nhiên thấy người Hung Nô đều đang chạy về phía thảo nguyên:” Ồ, đúng là đi thật, có âm mưu quỷ kế gì chăng?”

Vân Lang nhìn một lúc vội vàng leo lên tháp quan sát cao nhất bên Hạt Từ Hà, thấy phía Bạch Đăng Sơn chiến sự có vẻ càng thêm kịch liệt, soái kỳ của Tạ Trường Xuyên đã lùi hẳn lại, ông ta sắp lui hẳn lên núi cố thủ.

Tư Mã Thiên lúc này cũng leo lên:” Hay là kẻ địch thấy bên đó dể đột phá hơn chỗ chúng ta nên chuyển sang?”

“ Không thể nào, bọn ta chưa bao giờ thực sự chiến đấu với người Hung Nô, thời gian qua đánh nhau dữ dội cũng là với quân phó tòng, cờ của Tả hữu cốc lễ vương chưa bao giờ xuất hiện phía này.” Vân Lang dứt tóc, sai người nhanh chóng đem tin báo truyền cho Bùi Viêm:

Tư Mã Thiên ngạc nhiên nhìn Vân Lang trở lại bên bàn cờ nghĩ nước đi tiếp theo:” Thế thôi sao? Tư mã ngài không có hành động gì à?”

“ Ta có thể hành động gì, cũng không dám, thời gian qua Tạ Trường Xuyên như uống xuân dược, lao đầu chiến đấu với Hung Nô, trời mới biết là ông ta có ý đồ gì, nếu không nhận được quân lệnh, tự ý hành động loạn bố trí của ông ta, bọn ta mất đầu hết.”

Tư Mã Thiên cũng không phải chẳng biết gì về quân sự:” Hay là viện binh của chúng ta tới rồi, nói không chừng đang nấp ở đâu đó?”

Vân Lang gật đầu:” Rất có thể là như thế.”

Tư Mã Thiên không còn tâm trạng nào chơi cờ nữa, dáng vẻ đứng ngồi không yên nhìn về phía Vũ Châu Tắc:” Tư mã nói, Lưu Lăng ông chúa thực sự đã thành át thị của Hung Nô rồi sao?”

Vân Lang há hốc mồm:” Tư Mã huynh vẫn còn tương tư nàng à?”

“ Ta chỉ là người chép sử, nữ nhân như thế, đáng chép vào sử sách lắm.”

………….. ………………..

Y Trật Tà lòng như chảo dầu sôi, chuyện tới mức này không cách nào tốc chiến tốc thắng được, hắn không ngờ mình đối diện không phải là đội quân hùng mạnh, nếu là quân đội, hắn tin mình có thể đánh bại bất kỳ đội quân nào.

Nhưng khi kẻ địch chỉ là ông già gió cũng có thể thổi đổ lại như một ngọn núi sừng sững dựng trước mặt.

Hắn lại không thể có câu trả lời cho ông già này thỏa mãn, không thể dựa vào giết chóc để ngăn người khác bỏ đi.

Cục diện đang giằng co thì Lưu Lăng tóc tai bù xù loạng choạng từ trong lều chạy ra, quỳ xuống khóc lớn:” Thiền Vu mau chạy đi, đại quân của người Hán sắp tới rồi.”

Y Trật Tà giật mình, chụp ngay lấy cổ nàng:” Nói rõ ràng, người Hán ở đâu? Bạch Đăng Sơn sao?”

Lưu Lăng bị bóp cổ, khó khăn nói:” Gia nô của thiếp nói, quân Hán tới rồi, Vệ Thanh tới rồi, Lý Quảng cũng tới, tất cả tướng quân người Hán đều tới, bọn chúng muốn nhân lúc Thiền Vu ở trên Bạch Đăng Sơn tập kích vương đình, bọn chúng muốn chặt đứt gốc rễ của chúng ta, giết chết trẻ con, cướp hết bò dê ...”

Giọng nàng không nhỏ, bốn bề lại một phen xôn sao.

Y Trật Tà làm sao không hiểu Lưu Lăng đang gỡ thế bí cho mình, lập tức buông nàng ra, quát Xích Lỗ:” Nói với Vu Đan, ta phải đi cứu viện vương đình.”

Bò dê rồi người nhà của Hữu hiền vương đều ở vương đinh, ông ta hùng hổ tới trước mặt Lưu Lăng:” Tin tức có chuẩn xác không?”

Lưu Lăng hoảng sợ chống tay lùi lại, Y Trật Tà bước sang chắn trước mặt:” Chúng ta đã ở Bạch Đăng Sơn quá lâu rồi, phía sau trống không.”

Đại quỷ vu giơ gậy hô:” Chúng ta phải trở về.”

Với Sa Khắc Tô mà nói, đây cũng là thời cơ tốt, kéo dài thời gian hắn không phải phản bội ai, Quân Thần Thiền Vu chết, trung thành với Thiền Vu mới là được, hô lên:” Chúng ta phải về bảo vệ vương đình.”

Đồ Kỳ vương lúc này chỉ là ông già yếu ớt, hành động chậm chạp, nói không thể truyền xa quá ba bước, hiện trường nhốn nháo, có thể làm gì?

Bình Luận (0)
Comment