Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 417 - Q2 - Chương 038: Chạy Mà Như Tấn Công.

Q2 - Chương 038: Chạy mà như tấn công. Q2 - Chương 038: Chạy mà như tấn công.

Y Trật Tà biết thời cơ không thể bỏ lỡ, nhảy lên ngựa đứng ở đồi cao đối diện với vô số người Hung Nô hô hào:” Quân Hán đang tiến về vương đình, muốn đoạt bò dê của chúng ta, cướp mục trường của chúng ta, cướp nữ nhân của chúng ta, muốn lấy cả vinh quang của tổ tiên chúng ta. Bây giờ ta về cứu viện vương đình, các ngươi có muốn theo ta không?”

Người của Y Trật Tà tất nhiên là vung tay hô vang:” Trở về, trở về, bảo vệ vương đình, bảo vệ mục trường ...”

“ Ai muốn trở về bảo vệ vương đình thì theo ta.”

Y Trật Tà hô một tiếng, trong không khí kích động ấy, vô số người nhảy lên ngựa hưởng ứng, vô vang trời.

Đỗ Kỳ vương đứng đó nước mắt lã chã nhìn người Hung Nô kéo đi, hô hoán bằng hữu cùng nhau đem hết mọi thứ trở về vương đình.

Ông ta không tin vương đình có thể bị quân Hán công phá, càng không tin tin tức nữ tử người Hán kia mang tới, vươn hai cánh tay gày gò nhăn nheo ra bóp lấy cổ Lưu Lăng, hung tợn hét lên:” Ngươi … ngươi, ngươi là con yêu phụ.”

Lưu Lăng chẳng chút khách khí co chân đá thẳng vào hạ bộ Đồ Kỳ vương, đó là tử huyệt của nam nhân, bất kể già trẻ.

Đồ Kỳ vương ngã gục xuống, Lưu Lăng đứng dậy vội vàng hô hoán đám võ sĩ của Quân Thần Thiền Vu khiêng giường về đại trướng. Trong lúc nhốn nháo, không biết ai chạy qua dẫm một cái lên cổ Đồ Kỳ vương một phát, thế là vị hiền minh vương của Hung Nô ra đi trong đám đông nhốn nháo mà không ai biết.

Người Hung Nô chạy thật rồi, Vân Lang thực sự thở phào, y không sợ gì người Hung Nô, nhưng y không hề thích chiến tranh. Bất kể là ai suốt ngày ném đá ra ngoài đập người ta nát be bét thì tâm tình không thể tốt, dù địch có là người Hung Nô.

Hoắc Khứ Bệnh mở rộng cổng thành dẫn năm trăm kỵ binh ra ngoài, đây là hành động vô cùng lỗ mãng, Vân Lang biết tin chạy tới ngăn cản, nhưng tên đó đã chạy đi như làn khói.

“ Thế nào cũng phải biết vì sao Hung Nô rút lui chứ đúng không?” Người Hung Nô chạy một cái là lá gan Tào Tương lớn hơn hẳn:

Vân Lang dậm chân tức tối chỉ về phía Bạch Đăng Sơn:” Ngươi nhìn xem người Hung Nô đánh lên núi rồi kia kìa.”

Tào Tương suýt quên mất, ai bảo bọn họ là đám cô quân:: Nếu Hung Nô đánh được lên đỉnh núi thì thành binh bại như núi lở mất, chúng ta chạy thôi.”

“ Giờ biết sợ rồi hả, nếu Khứ Bệnh và A Cảm chưa đi thì ta đã hạ lệnh sẵn sàng rút lui, giờ thì ngươi hài lòng rồi nhé.” Vân Lang sôi máu rống lên:” Tử thủ, tử thủ, các ngươi nghe thấy lão tử nói gì chưa, kẻ nào dám thò một chân ra ngoài lão tử chặt chân chó kẻ đó.”

Soái kỳ của Tạ Trường Xuyên vẫn ở nguyên chỗ cũ, còn Bùi Viêm là hậu viện, nay cờ của ông ta cũng đã lên Bạch Đăng Sơn, điều này có nghĩa là bên đó cũng chuẩn bị tử chiến rồi, đã phải dùng tới quân dự bị rồi.

Vân Lang và Tào Tương chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chiến tử sa trường, nhưng bây giờ bọn họ không chạy được rồi, bất kể thế nào cũng phải đợi Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm về mới cùng chạy.

Đây là chỗ bế tắc, hai tên khốn kiếp kia sẽ không chạy, bọn chúng đều đem sinh mạng hiến cho đại nghiệp đánh đuổi Hung Nô, bất kể thế nào cũng không chạy.

“ Không được chạy.”

Quách Giải dẫn theo mấy trăm tên du hiệp tội phạm vừa mới chạy tới quân doanh của Kỵ đô úy, còn chưa kịp nói gì đã bị Vân Lang chặn họng.

“ Tư mã, người Hung Nô tới rất đông, vừa rồi cố thủ ở trên đỉnh núi, từ trên đánh xuống còn không đánh được, bây giờ nhiều nơi thất thủ càng không chống được, nếu không chạy, thi thể lấp kín lòng sông thì không chạy được đâu.” Quách Giải không hiểu, trong mắt hắn, Vân Lang không phải người thiếu cơ biến như thế:

“ Không được chạy đây là lúc khảo nghiệm sự kiên trì của một người, nếu vượt qua, sau này tiền đồ của ngươi sẽ thuận lợi, nếu bỏ chạy, toàn bộ nỗ lực của ngươi sẽ phí hết. Đại soái đã phòng ngự nơi này hai mấy năm, nếu không có kiên cường ấy, làm sao được bệ hạ tin tưởng giao trọng trách.” Vân Lang ra sức cổ động, lúc này mỗi phần nhân lực đều quý giá:” Bây giờ giết được một người Hung Nô gia trị gấp mười lần lúc khác.”

Quách Giải quyết đoán gật đầu:” Huynh đệ của ta đều là hảo hán, trường kiếm trong tay đã đói khát lắm rồi.”

Vân Lang đứng trên tường thành nhìn Quách Giải chạy đi triệu tập người tới, chỉ thấy hắn chỉ về phía Bạch Đăng Sơn, khảng khái hô hào gì đó, sau đó đám người kia giơ đủ loại vũ khí lên hò reo hưởng ứng, cuối cùng là như ong vỡ tổ chạy qua cầu treo, hướng về phía Bạch Đăng Sơn.

Quách Giải rơi lễ tiễn chân ...

Đợi đám huynh đệ chạy đi rồi, Quách Giải lau ngay nước mắt chẳng che dấu gì đi tìm Vân Lang hỏi thẳng:” Bao giờ chúng ta đi?”

Khóe miệng Vân Lang co giật, đúng là nấm độc không đổi đốm, y không biến được Quách Giải thành thánh nhân lại vô tình dạy hắn làm sao để thành thánh nhân, chỉ là giờ không phải lúc xung đột nội bộ:” Đợi Khứ Bệnh, Lý Cảm về đã, nếu không dù có chạy thì cũng chết.”

Quách Giải không nhiều lời:” Thuộc hạ đi chuẩn bị bè gỗ, có cần cho thương binh lên trước không?”

“ Đưa những người hôn mê đi trước, số còn lại họ không chịu đi đâu, Kỵ đô úy ta đã thề không bỏ rơi huynh đệ. “ Vân Lang chỉ phía kho:” Ở đó có buồm, một cái lớn một cái nhỏ, cắm lên bè có thể điều chỉnh hướng gió.”

Quách Giải chắp tay đi luôn.

Vân Lang tiếp tục đứng trên tường thành cùng Tư Mã Thiên lo lắng nhìn về phía Bạch Đăng Sơn.

Ngựa du xuân ở dưới chân thành, mùi hôi thối nồng nặc làm nó khó chịu hí không ngừng.

“ Chúng ta thực sự không định chạy sao?” Tư Mã Thiên không phải là võ tướng, hai chân run cầm cập, hắn thấy ở lại chỉ có đường chết mà thôi:

Vân Lang cũng đang toàn lực khống chế bản thân:” Có thể chạy, nhưng không thể ngồi bè gỗ bỏ chạy, chúng ta muốn chạy cũng phải chạy sao cho như đang tấn công.”

“ Hả, lại có kiểu chạy thế à?”

“ Tất nhiên, vì chúng ta đang sống ở trên một quả bóng tròn, nếu như chúng ta chạy ngược lại, sớm muộn gì chúng ta cũng chạy ra sau lưng đối phương, nên loại bỏ chạy này gọi là đánh bọc sườn.”

Tư Mã Thiên trố mắt ra:” Chúng ta đáng sống trên một quả bóng tròn?”

“ Quên đi, ta nói lung tung đấy.” Vân Lang phẩy tay, y chẳng qua là nói để giải tỏa căng thẳng thôi, thần kinh y tới giới hạn rồi:” Chạy mà như tấn công chính là đuổi theo đám Khứ Bệnh, Lý Cảm, mà đó là hướng của người Hung Nô, nên chắc chắn có thể coi là tấn công, đúng không?”

Tư Mã Thiên cho rằng Vân Lang điên mất rồi:” Đúng là tấn công chứ không phải bỏ chạy, nhưng đồng nghĩa với đâm đầu vào chỗ chết.”

“ Chưa chắc, hai tên kia lâu thế rồi mà không về, chứng tỏ người Hung Nô ở hướng đó đã chạy thật. Ta cho huynh biết, Quân Thần Thiền Vu sắp chết rồi, hoặc có lẽ là đã chết rồi, Y Trật Tà trước nay luôn cùng Vu Đan tranh đoạt vị trí Thiền Vu. Nếu Vu Đan công phá được Bạch Đăng Sơn, Y Trật Tà hết hi vọng, khi đó hắn chỉ có đường chết, bởi thế hắn phải thành Thiền Vu của Hung Nô trước khi Vu Đan thắng lợi.” Vân Lang phân tích tình thế:” Khả năng cao nhất là Thiền Vu đã chết, hoặc Y Trật Tà đã cướp được quyền nên dùng lý do nào đó dẫn người bỏ đi, hắn muốn hại chết Vu Đan ở Bạch Đăng Sơn. Huynh nói xem, chúng ta chạy nhanh hơn hay người Hung Nô chạy nhanh hơn.”

“ Tất nhiên là người Hung Nô rồi, như vậy dù đuổi theo cũng không lo gặp phải chúng.” Tư Mã Thiên nửa hiểu nửa không, tóm lại chắc chắn là Vân Lang không đâm đầu vào chỗ chết, phải phục y nghĩ được nhiều đến thế, bỏ chạy như tấn công, đúng là thiên cổ chưa từng có, chắp tay một cái:” Tư mã vất vả rồi.”

Phải vất vả thôi, Vân Lang cười méo xẹo, ai bảo y có mấy tên huynh đệ khốn kiếp, đầu óc không hoạt động nhạy bén chút một chút thì sống sao nổi.

Bình Luận (0)
Comment