Quách Giải ở bên sông đợi rất lâu mà không thấy Vân Lang hạ lệnh di chuyển thương binh, đánh quay trở lại tường thành, thấy Vân Lang và Tư Mã Thiên vẫn còn chơi cờ được, ngồi luôn xuống không nói gì.
Đối với đạo cờ vây, Quách Giải có nghiên cứu, thấy hai người này thực sự đang tập trung sát phạt nhau chứ không phải là đặt cờ bừa bãi, yên tâm phần nào.
Ngay cả một tên thư sinh yếu nhược như Tư Mã Thiên còn có thể khí định thần nhàn chơi cờ như thế, nhất định có huyền cơ bên trong rồi. Quách Giải thấy nước cờ hay vỗ tay:” Hay, cờ hay, tư mã định đối phó thế nào đây?”
Cảnh tượng đó lọt vào trong mắt tướng sĩ thủ vệ, ai nấy ưỡn thẳng lưng, ánh mắt nhìn tư mã đầy ngưỡng mộ.
Vì thế phía Bạch Đăng Sơn chém giết rung trời, bên này gió êm mây nhẹ, vô cùng hài hòa.
… …
Lưu Lăng vẫn kiên trì dùng xe trâu của Quân Thần Thiền Vu, tận tâm tận lực chăm sóc, cho ông ta uống nước, lau nước mắt cho ông ta, chứ không giết ông ta như Y Trật Tà kỳ vọng.
Quân Thần Thiền Vu mất đi quyền lực chỉ còn là một cái xác mà thôi, võ sĩ trước kia một lòng trong thành thủ vệ bên cạnh, bây giờ đứng đó chỉ là e trong lòng đầy toan tính bất trắc.
Lúc rời đi, Lưu Lăng nhìn thấy thi thể Đồ Kỳ vương nằm trơ trọi ở đó, trên người vô số vết dẫm đạp, chỉ có một tiểu thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi quỳ bên thi thể khóc lóc.
Bây giờ thi thể của Đồ Kỳ vương được đặt bên cạnh Quân Thần Thiền Vu, ông già không thể động đậy nói năng ấy chỉ có thể nhìn Đồ Kỳ vương rơi lệ.
Thiếu niên kia co ro trong góc xe trâu, hai tay ôm đầu gối, khuôn mặt lấm lem bị nước mắt làm cho càng thêm nhem nhuốc, nhưng có thể nhìn ra, nếu rửa sạch sẽ, sẽ là thiếu niên anh tuấn.
Lưu Lăng lấy cho thiếu niên một miếng cặn sữa, xoa dầu hỏi đầy quan tâm:” Hộ vệ của Đồ Kỳ vương đâu rồi?”
Thiếu niên lắc đầu:” Có ba trăm mục nô, đều bị Tả cốc lễ vương trưng dụng đi tác chiến rồi.”
“ Đệ đệ tên là gì, là thế nào của Đồ Kỳ vương?”
“ Đệ là Mông Tra, bây giờ, bây giờ là Đồ Kỳ vương.”
Lưu Lăng lấy trong lòng Đồ Kỳ vương ra một cái răng sói bằng đồng, dùng sợi lụa đỏ buộc vào, đeo lên cổ Mông Tra, vuốt ve má hắn, cười dịu dàng:” Bây giờ đệ mới là Đồ Kỳ vương.”
Mông Tra mân mê răng soi, mắt nhìn Y Trật Tà ngoài xe được rất nhiều người bao quanh:” Hắn giết tổ phụ của đệ, đệ phải báo thù.”
Lưu Lăng bịt ngay miệng Mông Tra lại, nhỏ giọng nói:” Chuyện này chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, không thể nói ra, ít nhất trước khi đệ có thể cường đại tới mức có thể đối diện với người đó thì không thể nói, càng không thể tìm hắn báo thù.”
“ Vì sao?” Mông Tra quật cường ngửa mặt lên, tay đã cầm tiểu đao dài một xích:
Lưu Lăng nghiêm túc nói:” Vì sống mới có thể báo thù, người chết không thể báo thù, nghe tỷ tỷ, đợi lát nữa xe dừng, quỳ trước ngựa người đó, thề trung thành với hắn, chỉ có thế đệ mới có cơ hội báo thù.”
Mông Tra nhìn Lưu Lăng:” Tỷ sẽ thành át thị của hắn phải không?”
Lưu Lăng thở dài, trở lại bên Quân Thần Thiền Vu, dùng khăn tỉ mỉ lau nước dãi cho ông ta, bi thương nói:” Đó là quy củ của của Hung Nô.”
Cái ngực trơ xương Quân Thần Thiền Vu nhô lên hụp xuống liên hồi, mắt trân trân nhìn Lưu Lăng.
Lưu Lăng nắm tay ông, phủ phục người rơi lệ:” Nữ tử người Hán chú trọng chung thùy trọn đời, dù có người cải giá cũng không thể cha chết cưới con, huynh chết cười đệ được ... Thiền Vu, ngài bảo thiếp phải làm sao đây, thiếp chỉ là nữ tử yếu đuối, thiếp sợ chết, Thiền Vu, ngài đừng trách thiếp ...”
Hơi thở của Quân Thần Thiền Vu dần dần bình ổn trở lại, ánh mắt nhìn Mông Tra, sau đó nỗ lực cúi đầu nhìn về phía tay trái.
Lưu Lăng nhanh trí thò tay vào ống tay áo ông ta, tìm kiếm rất lâu thấy một chỗ hơi dày hơn chỗ khác một chút nếu không tìm kiếm có chủ đích sẽ không sao tìm ra được, xé chỗ đó ra, tìm thấy cuộn da dê mỏng.
Vừa mở ra xem một cái, tim đập mạnh, cuộn lại, ghé tới bên Quân Thần Thiền Vu hỏi nhỏ:” Thiền Vu muốn thiếp giao cho Mông Tra sao?”
Quân Thần Thiền Vu chớp mắt.
Lưu Lăng không chút chậm trễ đi tìm một cái túi gấm đỏ, cho cuộn da dê nhỏ vào đó, lại lấy một sợi tơ buộc túi, treo lên cổ Mông Tra:” Đệ phải nhớ, trước khi mười lăm tuổi, không được mở ra, nhớ chưa?”
Mông Tra ngơ ngác gật đầu, hắn không hiểu, nhưng hắn rất thích tỷ tỷ thơm tho này, càng thích bàn tay mịn màng của nàng vuốt ve má mình.
Quân Thần Thiền Vu thở ra một hơi dài, vẻ mặt như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân, khó khăn quay đầu sang nhìn Đồ Kỳ vương, nở nụ cười khó coi.
Xe trâu tiếp tục đi về phía đông, dọc đường đi Lưu Lăng dạy Mông Tra phải đối diện với Y Trật Tà ra sao. Mông Tra rất nghe lời, vì chỉ cần hắn làm tốt, sẽ được cánh môi của tỷ tỷ hôn nhẹ lên má, làm hắn ngây ngất rất lâu.
Ngày tháng yên bình như vậy không lâu, bên ngoài bắt đầu trở nên ồn ào, liên tục có dụ kỵ chạy tới bẩm báo tình hình.
Khi Lưu Lăng nghe thấy một du kỵ nói, phía chính nam xuất hiện đội kỵ binh người Hán, nàng nhũn người ngã xuống, đó chính là điều nàng sợ nhất, đường huynh khủng khiếp của nàng thực sự phái người tới rồi, đó là ác mộng lớn nhất cuộc đời nàng.
Quân Thần Thiền Vu mỉm cười an ủi, rõ ràng tin tức đó đánh tan chút oán giận cuối cùng của ông ta với Lưu Lăng.
Không lâu sau Y Trật Tà vén rèm xe lên nhìn Lưu Lăng:” Người Hán tới rồi.”
Lưu Lăng không trả lời hắn, sai Như Y dẫn Mông Tra ra ngoài, trước khi đi còn nhéo đùi Mông Tra một cái.
Thế là dưới ánh mắt của Lưu Lăng, Mông Tra quỳ xuống dưới chân Y Trật Tà, cung kính nói:” Từ hôm nay trở đi, Đồ Kỳ vương sẽ thành thần tử trung thành nhất của ngài.”
Y Trật Tà bất ngờ nhìn tiểu thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi dưới chân:” Ngươi là cháu của Đồ Kỳ vương.”
“ Vâng, thần là Mông Tra.” Mông Tra cúi thấp đầu che giấu sắc mặt:
Y Trật Tà nhìn Lưu Lăng:” Là nàng dạy nó sao?”
Lưu Lăng gật đầu:” Ngài cần Đồ Kỳ vương ủng hộ, tuy họ không có chiến sĩ dũng mãnh, nhưng có thanh danh mỹ hảo, đó là thứ ngài đang thiếu.”
Năm xưa sau khi Đồ Kỳ vương rút lui khỏi cuộc tranh giành ngôi vị Thiền Vu đã tự động giải tán quân đội của mình, bởi thế Y Trật Tà sao coi một thiếu niên ra gì, đưa tay lấy răng sói đep trên cổ Mông Tra, giơ cao lên nói với mọi người:” Đồ Kỳ vương Mông Tra, kế thừa một vạn bốn ngàn người dưới Đạn Hãn Sơn, trước khi trưởng thành, do ta trưởng quản.”
“ Đồ Kỳ vương Mông Tra.” Thân vệ của Y Trật Tà, hô to ba lần, lập tức có người cưỡi ngựa đi truyền tin bốn phía:
Y Trật Tà dùng răng sói rạch tay mình, nắm chặt cho máu thấm đẫm răng sói thay lời thề rồi trả Mông Tra, Mông Tra lần nữa quỳ xuống dưới chân hắn.
Đuổi hết những người khác đi, Y Trật Tà lên xe trâu, nhìn Quân Thần Thiền Vu, nghiến răng hỏi:” Vì sao ông ta chưa chết?”
Lưu Lăng lắc đầu nắm lấy tay Quân Thần Thiền Vu nâng lên cọ vào má:” Ông ấy là trượng phu của thiếp, thiếp không thể làm thế, đó là tội thập ác bất xá.”
Y Trật Tà lạnh lùng nói:” Nếu ta muốn nàng ra tay thì sao?”
Lưu Lăng rơi lệ buồn thảm:” Ngài có yên tâm ở bên một nữ nhân giết trượng phu của mình không?”
Y Trật Tà đột nhiên nắm tay Lưu Lăng kéo mạnh nàng ngã vào lòng mình, nàng vừa kêu lên một tiếng khe khẽ thì bị hắn cúi xuống hôn ngấu nghiến cánh môi hồng nhuận, mặc cho Lưu Lăng giãy dụa, tay sờ soạng khắp người nàng, mắt thì nhìn Quân Thần Thiền Vu không có chút cảm xúc nào.
Mông Tra đứng ở ngay bên xe trâu, hắn không nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhưng hắn nghe thấy tiếng rên rỉ van xin của tỷ tỷ, nắm đấm siết chặt, thân thể nho nhỏ run từng chập, bị Như Ý, Ngân Bình ở bên giữ chặt lấy.
Trong xe, Y Trật Tà thỏa mãn đẩy Lưu Lăng y sam xộc xệch sang bên, cúi xuống bóp cổ Quân Thần Thiền Vu:” Từ hai lăm năm trước ta đã muốn giết ngươi rồi, giờ cuối cùng cũng thỏa nguyện.”
Nói rồi tay dùng sức bóp chặt cổ Quân Thật Thiền Vu hai mắt như muốn phun lửa, tới khi đầu ông ta ngoặt sang một bên mới thu tay lại, hung tợn bảo với Lưu Lăng m ặt đầy kinh hoàng:” Đi đi, nói với tất cả mọi người, Quân Thần Thiền Vu đã chết, ta phải tiễn biệt ca ca thân ái của ta một chặng đường.”