Vân Lang và Tư Mã Thiên ở trên tường thành đánh liền ba ván cờ, một mặc giáp nhẹ uy nghiêm, một thư sinh thanh tú, trông xa xa tựa cảnh vị hùng chủ nào đó và quân sư đánh cờ trên gò Bác Vọng. Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm vẫn chưa về, mà chiến sự trên Bạch Đăng Sơn có vẻ dần đổi chiều.
Cờ của quân Hán lại lần nữa cắm trở lại đỉnh núi, liên tục có dân phu mang gỗ đá lên núi, cũng có dân phu không ngừng đem thương binh trên núi xuống.
Bụng đã đói ngấu rồi, Vân Lang xuống tường thành nói với hỏa đầu quân đã gói ghém hành trang, đeo nổi trên lưng đợi lệnh:” Nấu cơm đi, xem chừng chúng ta chưa thể đi được đâu.”
Quách Giải phán đoán tình thế rất nhanh tuốt kiếm đâm lên người vài phát, sau đó vội vàng lên Bạch Đăng Sơn, chắc là xem đám huynh đệ đã chết sạch chưa còn dùng tiếp.
Dưới sông có chiến mã chưa chết hẳn còn thoi thóp cố ngoi lên, sĩ tốt dùng móc sắt bắt lấy. Tuy lương thực của Kỵ đô úy dư giả, nhưng ở thảo nguyên, mỗi miếng ăn đều quý giá, không thể tùy tiện lãng phí.
Bánh bao nhân thịt ngựa luôn là món ăn Kỵ đô úy thích nhất, thịt ngựa băm với sa thông chỉ Bạch Đăng Sơn mới có thì vô cùng tuyệt vời. Thực ra Vân Lang còn biết làm lạp xường thịt ngựa, nhưng mà vì chiến mã Hung Nô chưa qua thủ tục kiểm dịch nên thôi.
Tên khốn Hoắc Khứ Bệnh tốt số kinh khủng, hắn chạy suốt ngày khiến Vân Lang thấp thỏm, thế mà lồng bánh bao đầu tiên vừa mới xong thì hắn trở về.
Dưới sự giám thị của Vân Lang, Hoắc khứ Bệnh rửa ráy sạch sẽ mới xuýt xoa lấy bánh bao nóng, nhe răng cười với Vân Lang mặt âm u:” Người Hung Nô chạy thật rồi, ta vốn định tập kích người Hung Nô lui khỏi Bạch Đăng Sơn, nhưng vì bọn chúng quá đông, lại chạy như lên cơn điên nên phải bỏ, giết vài tên Hung Nô bị thương lạc đội rồi về.”
Vân Lang chỉ muốn xông vào đánh đấm tên khốn kiếp này một trận cho hả, biết làm thế chỉ đau tay mình, hừ một tiếng:” Ta tưởng ngươi muốn diễn màn dùng năm trăm kỵ binh cầm ngang đao chặn đại quân Hung Nô chứ.”
Hoắc Khứ Bệnh bị nói trúng tim đen, vờ vịt lảng đi:” Người Hung Nô tuy bỏ chạy nhưng quân trận nghiêm chỉnh, bọn chúng không phải là bại binh bị Tạ Trường Xuyên đánh bại.”
Lý Cảm đi an bài bộ hạ xong cười hì hì chạy tới, đưa bàn tay bẩn thỉu ra định lấy bánh bao bị Vân Lang cầm qua đánh chát một phát vào mu bàn tay, suýt xoa kêu đau vội vàng đi rửa tay, không dám ý kiến nửa lời.
Hoắc Khứ Bệnh lại lấy một cái bánh bao cho vào mồm, lẩm bẩm:” Đừng mang cái bệnh sạch sẽ của ngươi tới đây chứ, đây là quân doanh, tùy tiện chút đi.”
“ Ta không có bệnh sạch sẽ, mà vì các ngươi quá mức bẩn thỉu cho nên mới thấy ta sạch, rửa tay trước khi ăn là chuyện hết sức bình thường. Ngươi có biết bệch dịch ở đâu mà ra không? Chính là vì bẩn thỉu mới sinh bệnh. Bây giờ là đầu thu, chính là lúc dễ phát sinh bệnh dịch nhất ....”
Hoắc Khứ Bệnh chỉ đành tự nhận xúi quẩy, đang yên lành chọc vào thói xấu của Vân Lang, đành cúi đầu nghe y giáo huấn một tràng về cách giữ gìn vệ sinh.
Lý Cảm rửa tay xong quay về, xòe tay cho Vân Lang kiểm tra sau đó nói nhỏ:” Phía đại soái không có mệnh lệnh truy kích à?”
Vân Lang gật đầu:” Sắp bị Hung Nô đánh tàn rồi, còn truy kích cái gì, Tạ Ninh cũng lên chiến trường, vừa bị khiêng về, mông bị mất miếng thịt lớn, thảm lắm.”
Hoắc Khứ Bệnh vỗ đùi:” Hẳn là viện binh của chúng ta tới rồi.”
“ Một phương diện thôi, ta đoán chừng là Thiền Vu Hung Nô chết rồi, lúc này chúng đang xâu xé nhau tranh giành quyền lực, chúng ta thả lỏng thì chúng đánh nhau, chúng ta truy kích thì chúng hợp lực lại đối phó, thế nên lúc này thông minh nhất là ....” Vân Lang đang nói đột nhiên ngưng bặt:
“ Nói, nói tiếp đi chứ, có lý đấy.” Tạ Trường Xuyên ở đâu xuất hiện đang dùng cái tay bẩn thỉu cầm liền năm sáu cái bánh bao vừa ăn vừa cổ vũ Vân Lang nói tiếp:
Hoắc Khứ Bênh và Lý Cảm cúi đầu nén cười huých nhau nhìn cái mặt co giật như lên cơn động kinh của Vân Lang, thách y cũng không dám bắt Tạ Trường Xuyên đi rửa tay mới được ăn.
“ Sao không nói nữa, vừa rồi nói đâu ra đấy lắm mà, không truy kích thì làm gì?”
Không chịu nổi bộ dạng ghê tởm của lão già, Vân Lang không nhảy lên dùng đũa chọc vào mắt ông ta là may lắm rồi, đời nào thèm trả lời.
Tạ Trường Xuyên thấy không khí quái dị, chẳng hiểu ra làm sao:” Nghe nói khi các tướng sĩ đang huyết chiến thì ngươi ngồi chơi cờ.”
Vân Lang hít thở mấy lượt mới đáp:” Hết cách, trong lô cốt chỉ có hơn trăm người lành lặn, ai nấy kinh hoàng, nên mạt tướng phải lên thành đánh cờ ổn định quân tâm.”
Tạ Trường Xuyên quay đầu trừng mắt với nhi tử:” Xem bản lĩnh nói dối của người ta mà học tập.”
Tạ Ninh cúi đầu ăn bánh bao.
Tạ Trường Xuyên nhìn chằm chằm Vân Lang, thấy y không thèm né tránh, gật gù: “ Không tệ đâu, không bị Hung Nô dọa sợ vỡ mật, chưa bỏ chạy khi cha ngươi huyết chiến, hừ, lão phu xưa nay ghét nhất loại lâm trận bỏ chạy. Chỉ cần ngươi dám bước chân lên cầu, đao phủ sẽ chém chết hết các ngươi, ném xác cho chó ăn ...”
Thân binh của Tạ Trường Xuyên kéo Quách Giải bị đánh cho không còn ra dạng người, vứt trước mặt đám Vân Lang ...
“ Đây cũng là một kẻ thông minh, rất thông minh, biết nói những câu vừa lòng lão phu, biết làm những việc khiến lão phu thoải mái, làm việc cũng kín kẽ lắm, lý do hắn đưa ra làm lão phu không bắt bẻ được.”
“ Nhưng lão phu không cần biết, lên chiến trường thì các ngươi chấp nhận số mệnh đi, lão phu kệ các ngươi có lý do gì, dám bỏ chạy khi đồng bào huyết chiến thì nhất định khiến các ngươi rơi đầu, dù không giết Hung Nô nữa cũng giết các ngươi trước.”
Lời ông ta khiến Tư Mã Thiên lưng lạnh toát, lúc đó còn nghĩ rằng mình không phải người trong quân, có đi cũng không sao, nhưng xem ra mình mà đi, ông ta không cần biết, đều giết hết.
Với một lão biến thái quanh năm cả đời ở chiến trường, ông ta không quản, chỉ cần ngươi dám xoay lưng về phía đồng bào, ông ta dám giơ đồ đao lên.
Tạ Trường Xuyên ném cái bánh bao cuối cùng vào mồm, chẳng thấy ông ta nhai, cả cái bánh bao lớn như vậy mà cứ nuốt xuống, mắt còn trừng ra đe dọa đám tiểu bối.
Á, không phải trừng mắt ... Lão già thích ra vẻ nghẹn mất rồi, ai bảo ăn không nhai, Hoắc Khứ Bệnh nhanh tay đưa cho ông ta ấm nước cứu mạng.
Nói thực mới đầu Tạ Trường Xuyên coi thường đám hoàn khố này lắm, sở dĩ không cho bọn họ nhập quân, không phải sợ bọn họ chết trong tay Hung Nô, mà sợ họ chết trong tay mình.
Đám Hoắc Khứ Bệnh mà chạy, ông ta không giết thì có lỗi với đồng bào, nếu giết thì về Trường An, ông ta khó sống được.
May mà đám hoàn khố này không tệ, tuy làm việc nhiều việc hoang đường một chút, đôi khi không nể mặt ông ta, coi như cũng là quân nhân hợp cách.
Vừa ác chiến xong lại phải lật đật chạy đi xem có đứa nào chết không, ông ta khó chịu lắm chứ.
Có lẽ là do ơn cứu mạng, ngữ khí Tạ Trường Xuyên hòa hoãn hơn:” Thế thôi, đại chiến kết thúc rồi, nên náo nhiệt một chút, lão phu không quấy nhiễu đám thiếu niên các ngươi nữa.”
Nói xong đi luôn, tới gần Quách Giải khạc một cục đờm nhổ phẹt vào mặt, dẫm lên người hắn mà đi.