Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 420 - Q3 - Chương 041: Rút Củi Dưới Đáy Nồi. (1)

Q3 - Chương 041: Rút củi dưới đáy nồi. (1) Q3 - Chương 041: Rút củi dưới đáy nồi. (1)

Quách Giải bị đánh rất thê thảm mà không kêu câu nào, từ đầu tới cuối cũng không cầu xin, Tạ Trường Xuyên đi rồi, Vân Lang sai người tháo dây thừng cho hắn, Quách Giải tả tơi như con búp bê rách bị chó gặm mà vẫn tự bò dậy, lảo đảo đi về thương binh doanh.

Trước khi Quách Giải quay đi, Vân Lang nhìn thấy nước mắt hắn tuôn ra ào ào, hỏi Tạ Ninh:” Tên đó làm sao đấy?”

Tạ Ninh khinh bỉ nhìn bóng lưng Quách Giải:” Đám huynh đệ hắn chết hết rồi, chết trong trận chiến tranh đoạt cuối cùng trên núi, còn hắn sau trận chiến mới dám lên.”

Vân Lang không bình luận, sai thân binh mang rượu cho Quách Giải, cảm giác tên này hiện giờ rất muốn say một trận.

“ Loại người như hắn ta mà cũng có tâm can à?” Tào Tương buông một câu ác độc, trước kia hắn cũng rất thần tượng Quách Giải, nhưng về sau Vân Lang vạch trần bộ mặt thật của Quách Giải, khiến hắn càng thêm căm ghét hơn người khác:

Vân Lang buông tiếng thở dài:” Ai mà biết chứ, dối trá quen rồi, nói không chừng lừa luôn cả bản thân, có điều bất kể là hắn thương tâm thật hay giả, chúng ta coi hắn giả vờ là được, tốn công suy nghĩ làm gì?”

“ Nói cũng phải.” Tào Tương uống ngụm rượu lớn:” Giờ Hung Nô đi rồi, cũng tới lúc chia công lao, ta xem sách ghi công ngươi viết rồi, rất nhiều công lao của Khứ Bệnh, A Cảm đều được tính lên ta. Ta có làm gì đâu, trốn ở chỗ an toàn nhất trong quân doanh uống rượu.”

“ Tác dụng của ngươi là ở Trường An.” Hoắc Khứ Bệnh ăn no nằm bên khép mắt nghỉ ngơi, nghe vậy cũng chẳng mở mắt ra:” Về Trường An rồi ngươi sẽ biết những công lao này ngươi không thể nhận không được đâu, nếu ngươi khách khí, sau này bọn ta sao tiện bắt chẹt ngươi.”

“ Được, lão tử có tiền.” Tào Tương chép miệng, hắn luôn cảm thấy mình thua kém huynh đệ, đến Vân Lang còn dám ngồi trên tường thành đánh cờ:

Lý Cảm thu đại cung của mình lại:” Có tiền thật tốt, ta nằm mơ cũng muốn làm người có tiền. A Tương, ngươi lấy nhiều công của ta vào, về rồi giúp ta mở rộng trang tử.”

Tảo Tương gục đầu:” Đừng trêu ta nữa.”

Vân Lang co chân đạp hắn một cái ngã lăn ra:” Con bà nó, công của Khứ Bệnh với A Cảm đều đủ tấn cấp phong tước rồi, phần dư ra thì làm gì? Còn chẳng phải bị bệ hạ xóa bỏ luôn à, làm gì có chuyện ngon thế, nên ta mới ghi công cho bọn họ vừa đủ thôi, phần còn lại mới tính cho ngươi.”

Tào Tương lắc đầu:” A Cảm ngươi mở rộng trang tử giao cho ta, công lao của ngươi ta không cần.”

Hoắc Khứ Bệnh mở mắt ra, lên tiếng định đoạt:” Được rồi, khỏi cần nhường nhịn nhau nữa, chuyện này cứ để A Lang xử lý, y sẽ giúp các huynh đệ có được lợi ích lớn nhất từ bệ hạ. A Lang, ngươi nói tiếp đi.”

Vân Lang chỉ Bạch Đăng Sơn ngoài lều:” Lần này công lao không đáng tiền đâu, vì dù sao người cần phong thương khá nhiều, ta thấy nên đổi ít đất, bố trí các huynh đệ bị thương, lần này chúng ta tử thương quá thảm. Đất đai thì có thể chọn ở Ly Sơn, nơi đó sản vật phong phú, đất đai màu mỡ, lại có Vị Thủy giao thông thuận lợi, nhưng hoa thơm thì lắm bướm.”

-“ Ta thì vô dụng rồi, bệ hạ trước giờ luôn chướng mắt với ta, thế nên A Tương, sau này phải trông vào ngươi đấy, ngươi nhất định phải leo lên vị trí chức cao quyền trọng, thế mới có thể che chở cho gia nghiệp của các huynh đệ không bị người ta họa hại.”

Tào Tương gật mạnh đầu, tiếp tục uống rượu, lần này rượu vào bụng không quá chua chát nữa.

………… ……………. ………………….

Mông Tra lòng chua xót vô cùng, lửa giận trong lòng sục sôi như dung nham, tay nắm chặt nhìn cái xe trâu trước mắt rung lắc liên hồi, trong đó không ngừng truyền ra tiếng kêu rên thống khổ của Lưu Lăng.

Cách chiếc xe trâu không tới trăm trượng, thi hài của Quân Thần Thiền Vu và tổ phụ hắn còn đang cháy rừng rực.

Lưu Lăng quỳ trên giường, thân thể uốn thành hình cánh cung mỹ lệ, đầu óc tán loạn, đang đón nhận những cú tấn công mạnh mẽ.

Nam nhân kia tựa hồ muốn chứng minh hùng phong của mình, nên động tác đặc biệt mạnh mẽ, mỗi một lần xung kích là làm toàn thân Lưu Lăng ấn về phía trước, bộ ngực đẫy đà không ngừng rung lắc, ánh mắt lim dim, liên tục phát ra những tiếng rên rỉ.

“ A Lang, A Lang, chậm thôi, chậm thôi, thiếp ... thiếp ... Aaaa ...”

Cùng với tiếng thét chói tai của Lưu Lăng, chiếc xe trâu không còn động tĩnh nào nữa, một lát sau Y Trật Tà vén rèm từ xe trâu nhảy xuống, quay đầu lại nhìn còn lưu luyến, chỉ là Hữu cốc lễ vương đang chặn đường Vu Đan, không thể thoải mái hưởng thụ, nhảy lên chiến mã rời đi.

Từ đầu tới cuối không thèm nhìn Mông Tra một cái, một thiếu niên mười hai tuổi chưa khiến hắn chú ý.

Như Ý và Ngân Bình trèo lên xe trâu, dùng khăn ướt lau mồ hôi và chất bẩn trên người Lưu Lăng, Mông Tra mới nhìn thấy nàng sắc mặt đỏ hổng, nằm bẹp trên thảm, ánh mắt thất thần.

Mông Tra nghiến răng:” Đệ còn quá yếu, không làm gì được hắn.”

Lưu Lăng vẫy tay gọi Mông Tra tới gần, dùng gò má còn nóng của mình áp vào mặt hắn:” Tỷ sẽ giúp đệ trở nên cường đại, sư tử nhỏ của ta.”

Mông Tra ôm chầm lấy Lưu Lăng, dùng sức toàn thân để ôm, thấp giọng gầm gừ:” Nhất định, đệ nhất định sẽ trở nên cường đại.”

Vu Đan đi không nhanh, có rất nhiều mục nô, quỷ nô, huân quý đi cùng, hắn không thể đi nhanh được, có điều với người Hung Nô mà nói, vì tới mục trường chăn thả gia súc, đi ngày đi đêm với họ không phải là chuyện khó, vẻn vẹn hai ngày, bọn họ đã rời Vũ Châu Tắc hai trăm dặm rồi.

Trong hai ngày qua, sứ giả của Y Trật Tà không ngừng tới trong quân của Vu Đan, lúc đầu sứ giả nào tới Vu Đan giết người đó, tới khi Vu Đan giết sáu sứ giả, hắn nhìn thấy Đại quỷ vu tự xưng người ở gần với thần Côn Lôn nhất.

Đầu lâu của sáu sứ giả của cắm ở ngoài lều của Vu Đan, thối kinh khủng, Vu Đan lại chẳng có vè gì không thoải mái.

“ Một vị vương tử, một vị Tả hiền vương kế thừa Thiền Vu thì không nên tùy tiện bỏ đi khi Thiền Vu bệnh nặng, mà phải như con chó giữ chặt khúc xương của mình. Ngài đi rồi, Thiền Vu không cách nào nói với mọi người, ai mới là Thiền Vu tiếp theo, khi Tả cốc lễ vương tự lập, dưới sự uy hiếp của quân Hán, chuyện liền thành ra như thế.”

Vu Đan mắt lành lạnh nhìn Đại quỷ vu:” Thứ bị mất thì giành lại.”

Đại quỷ vu ôm bạch cốt trượng giọng khò khè khó nghe:” Lấy gì mà đoạt?”

Vu Đan nhìn tả hữu không nói.

“ Hôm nay ngài tác chiến với Hữu cốc lễ vương có nhìn ra điều gì không?”

Vu Đan đứng bật dậy nhìn Đại quỷ vu nhỏ bé lưng còng, cười gằn:” Khi ta dùng đầu lâu của ngươi làm cốc rượu, ngươi sẽ biết ta nhìn thấy cái gì. Không chỉ đầu lâu của ngươi, đầu lâu của Y Trật Tà sẽ bị ta dùng làm bô nước tiểu, tất cả những kẻ đeo tên phản tặc đó, ta sẽ không bỏ qua, ta cho bọn chúng nếm tư vị phản bội ta.”

Đại quỷ vu không sợ mấy lời uy hiếp đó, nhìn đám đông đứng trong lều, đau thương nói:” Đều là dũng sĩ tài ba, sao lại dùng đao chém lên người mình chứ, trận chiến hôm nay bộ hạ ngài chết ba nghìn, bộ hạ của Hữu cốc lễ vương cũng chết ba nghìn. Ai chết cũng là chiến sĩ của Hung Nô ta, thần Côn Lôn sẽ không vui được.”

“ Vu Đan, tiếng gào thét của thần vang lên bên tai ta suốt cả đêm, thần trách ta vì sao không ngăn cản con dân của người tàn sát. Ta biết lửa giận của ngươi đủ để thiêu cháy thảo nguyên, vậy thì trước tiên lấy đầu lâu của ta đi, để làm cốc rượu ngươi thích, hi vọng có thể giảm bớt lửa giận của ngươi, giảm bớt chiến sĩ Hung Nô ta uổng mạng vô ích.”

Bình Luận (0)
Comment