Hung Nô không phải là một đế quốc, cũng chưa phải là quốc gia thực sự, có được quy mô như hiện nay là nhờ Mạo Đốn Thiền Vu hùng tài đại lược dùng vũ lực cường đại vô cùng đem các bộ lạc rời rạc ở thảo nguyên bóp thành một.
Khi nắm tay đó mạnh, dù là cát cũng bị bóp thành cục, khi nắm tay đó yếu, cát sẽ tản ra.
Nhất là khi còn không biết Thiền Vu là ai thì nắm cát này chẳng còn chút kết dính nào nữa rồi.
Y Trật Tà vì thành Thiền Vu mà đem mục trường của vương đình phong thưởng cho huân quý quy thuận hắn một cách vô nguyên tắc, làm thế tất nhiên củng cố quyền lực của bản thân, song tăng tốc tan rã của Hung Nô.
Khi Đại quỷ vu thao thao bất tuyệt khuyên nhủ Vu Đan, Tả hữu đại tướng, Tả hữu đương hộ cùng với đám tiểu vương đã biết qua mật sứ Y Trật Tà phái tới, là Vu Đan không thể cho bọn họ những thứ đó.
Đây chính là kế rút củi dưới đáy nồi, kế thứ chín trong tam thập lục kế.
Y Trật Tà tất nhiên chẳng biết tới cái gọi là Tôn Tử binh pháp, nhưng vẫn vận dụng chiêu này một cách tinh diệu để suy yếu lực lượng của Vu Đan.
Những kẻ kết hợp vì lợi ích thì sẽ vì lợi ích mà tan rã.
Lưu Lăng nằm trên giường, Như Ý và Ngân Bình xoa bóp thân thể cho nàng, bị Y Trật Tà liên miên chinh phạt mấy ngày liền khiến nàng kiệt sức.
Nhưng lúc này nàng không bận tâm tới chuyện đó, đầu óc còn suy nghĩ về cuộn da dê mà Quân Thần Thiền Vu giao cho Mông Tra trước khi chết.
"Quá xa, Quân Thần Thiền Vu vì sao lại để bảo tàng ở Bộ Ngư Nhi Hải?"
Tốn rất nhiều công sức nàng mới hiểu hàm nghĩa trên bản đồ, hơn tám mươi năm Đại Hán tiến cống cho Hung Nô đều được ba đời Thiền Vu chôn ở Bộ Ngư Nhi Hải.
Mạo Đốn trí tuệ nhìn xa rộng, cả đời ông ta chưa bao giờ cố gắng chinh phục Đại Hán, vì ông ta biết một dị tộc không thể cai trị một đất nước lớn như thế, đồng thời cũng hiểu so với Đại Hán, Hung Nô có thể cường thịnh nhất thời, nhưng chỉ cần con cháu không có được trí tuệ như mình sẽ có ngày bị áp đảo trở lại.
Ông ta biết mình gây tổn hại cho Đại Hán lớn cỡ nào, thù hận hai bên sâu ra sao. Đây là thù hận không thể hóa giải, nên chuẩn bị đủ vật tư để ngày đó tới, người Hung Nô còn có thể quật khởi.
Mông Tra ngồi gác ở cửa, hắn đang sửa một cây trường cung, cây cung này Lưu Lăng chuyên môn tìm kiếm tặng hắn, vốn là vật cũ của Quân Thần Thiền Vu, hắn hi vọng ngày nào đó có thể dùng cái cung này bảo vệ Lưu Lăng, giết chết Y Trật Tà.
Nghĩ tới đó Mông Tra lén vén lều nhìn vào trong một cái, không ngờ bị Như Ý cầm một khúc xương dê ném trúng đầu.
“ Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn moi mắt ngươi ra đấy.” Ngân Bình hung dữ uy hiếp:
Nhìn thấy Lưu Lăng nằm trên giường che miệng cười khúc khích còn háy mắt với mình, Mông Tra cười ngốc nghếch hạ mép lều xuống, mỗi ngày chỉ cần được nhìn nụ cười đó với hắn là đủ rồi.
Cùng lúc đó Lưu Nhị cũng bị ném một cái giày vào mặt.
Vân Lang đang nằm mơ thấy Vân Âm, Vân Âm biết gọi cha rồi, còn đưa hai cánh tay múp míp ra muốn cha bế, đang rơm rớm nước mắt định bế khuê nữ thì bị Lưu Nhị đánh thức tham gia hội nghị quân sự.
Thế là Vân Lang nổi khủng vớ được cái gì ném cái đó ...
Hôm nay là hội nghị quân sự đầu tiên mà Tạ Trường Xuyên mở từ sau khi người Hung Nô rút lui, Hoắc Khứ Bệnh và Vân Lang phải tham dự.
Đây là hội nghị chia chác quang vinh.
“ Tô Kiến từ Sóc Phương, Công Tôn Ngao từ Nhạn Môn, Lý Quảng từ Hữu Bắc Bình cũng đánh tới. Còn Đại tướng quân thì hành tung bất minh, không biết đi đâu rồi, dù sao là ở trên thảo nguyên, cách chúng ta không xa.”
“ Cho nên nhiệm vụ đánh trận không liên quan tới chúng ta nữa, yêu cầu duy nhất của bệ hạ là muốn chúng ta tiếp tục cố thủ Bạch Đăng Sơn. Lần này các huynh đệ đánh không tệ, ít nhất không để đầu của chúng ta bị Hung Nô chặt mất, thế là lão phu hài lòng rồi.”
Bùi Viêm đợi Tạ Trường Xuyên nói xong lời mở màn liền lên tiếng:” Chiến tử một vạn ba nghìn tướng sĩ, quy củ cũ, công tích lớn nhất là của họ, không ai ý kiến chứ?”
Một đám tướng quân đồng loạt gật đầu, Hoắc Khứ Bệnh và Vân Lang cũng thế, chuyện này tất nhiên không ai dị nghị, huống hồ đôi mắt trâu của Tạ Trường Xuyên đang đằng đằng sát khí quét qua.
Bùi Viêm tiếp tục:” Bất kể là ngươi có thù hay có hận với huynh đệ chiến tử thì cũng phải quên đi cho ta, dù là thù giết cha đoạt vợ cũng phải quên, nếu họ còn sống, ngươi làm gì thì làm, giờ chết rồi thì hết rồi. Nếu để ta biết các ngươi làm khó già trẻ trong nhà họ, ta tuyệt đối không bỏ qua.”
Vân Lang nhìn đám quan quân trong lều, vài tên rõ ràng không phục, đến người chết rồi mà cũng không muốn bỏ qua, chẳng biết là thù hận cỡ nào mà mãi không quên như thế.
“ Ngươi, ngươi nói trước đi.” Tạ Trường Xuyên vỗ bàn chỉ:
“ Hả, mạt tướng nói gì?” Vân Lang ngoài đầu nhìn, nhưng y ngồi gần sát cửa lều rồi, ở đây còn ai thân phận thấp hơn y nữa đâu:
“ Bảo nói thì nói đi, ở đây chỉ có ngươi đọc nhiều chữ nhất, đám người đọc sách các ngươi biết nói mấy lời đẹp đẽ, nên nói cho cha ngươi xem nào.”
Lão này ăn nói bỗ bã thô lỗ, nhưng gian thấy bà, ở đây chỉ có Kỵ đô úy không oán không thù với ai, nếu muốn nói chỉ có thể nói là lời ủng hộ đại soái thôi.
Khi Vân Lang còn đang suy nghĩ phải nói gì để Kỵ đô úy rút ra khỏi phân tranh vô nghĩa này thì Hoắc Khứ Bệnh lên tiếng:” Chiến tử rồi là anh linh của Đại Hán, Hoắc Khứ Bệnh ta không quản các vị khi còn sống có thù hận gì, tới đây là dừng, nếu còn bất mãn cứ tìm ta, về tới Trường An, chúng ta tính toàn một thể. Nếu có kẻ bỏ thể diện đối phó với di cô đồng bào chiến tử, ta dù còn một hơi thở cũng không bỏ qua.”
Vân Lang nhắm mắt lại không nói nữa, còn bà nó, đây dứt khoát là một cái bẫy, tuy không biết là bẫy gì, nhưng chắc con bà nó là bẫy.
Thường mà nói chuyện thế này mọi người cười cho qua thôi, nhất là lúc có thể xem như chiến thắng, chia công, thù hận tới mấy cũng nên xóa bỏ rồi, cần gì Tạ Trường Xuyên, Bùi Viêm trịnh trọng nói như thế.
Quả nhiên Hoắc Khứ Bệnh vừa mới dứt lời là một lão tướng Bắc đại doanh gằn giọng nói:” Kỵ đô úy các ngươi muốn quản tới chuyện giữa Bắc đại doanh và Triệu trường doanh bọn ta à? Triệu Phá Nô không giết, Bắc đại doanh ta không bỏ qua, lão phu muốn xem Kỵ đô úy muốn không bỏ qua cho lão phu thế nào.”
Hoắc Khứ Bệnh định đứng lên bị Vân Lang kéo xuống, tên này quá lỗ mãng, không để hắn nói nữa.
“ Một khúc năm trăm sáu mươi tư người toàn bộ chiến tử dưới vành mắt người Triệu Trường Doanh, vậy mà bọn chúng còn coi như nhìn mà không thấy, còn hạ lệnh bắn tên, chuyện tướng sĩ chết oan uổng này, đại soái thế nào cũng phải cho Bắc đại doanh ta một câu trả lời chứ?” Một lão tướng khác của Bắc đại doanh là Mạnh Độ cũng không đồng ý người chết là hết nợ:
Bùi Viêm thở dài:” Đây là chuyện bất đắc dĩ, huống hồ hơn nghìn người của Triệu Trường Doanh chúng tên đạn mà chết, chẳng lẽ còn chưa đủ khiến các ngươi trút giận sao, đến cả nhi tử của người ta cũng không tha.”
Mạnh Đồ hừ một tiếng:” Nếu quân lệnh là do Triệu Trường Doanh đưa ra, lão phu có hẹp hòi tới mấy cũng không nhắc tới nữa, nhưng quân lệnh do man tử Triệu Phá Nô đưa ra, hại chết Lưu Ký, mưu hại chết năm trăm tướng sĩ Bắc đại doanh và nghĩa phụ hắn.”
“ Nói một câu, với Triệu Trường Doanh, bọn lão phu không để trong lòng, nếu không chẳng tìm nghĩa tử của hắn, mà tìm thê tử của hắn ở Trường An rồi. Chỉ cần đại soái hạ lệnh chém Triệu Phá Nô, Bắc đại doanh không dị nghị gì nữa.”