Những lời này khiến đại trướng ồn ào lập tức yên tỉnh hẳn, mọi người nhìn chằm chằm vào vào Tạ Trường Xuyên đợi ông ta quyết định. Đúng lúc này có một người đi vào, quỳ một chân trước mặt Tạ Trường Xuyên:” Tội tù Triệu Phá Nô tới lĩnh tội chết.”
Người này tuổi chừng ba mươi, gương mặt màu đồng, tóc hơi xoăn để dài lòa xòa đầy vẻ hoang dại, nếu chưa phải đã gặp người Hung Nô, thế nào cũng cho rằng đây mới là hình tượng tiêu chuẩn của người Hung Nô.
Mạnh Độ thấy hắn thì đứng bật dậy:” Giỏi lắm, coi như là hảo hán, lão phu cho ngươi chết toàn thây.”
Hoắc Khứ Bệnh cũng đứng lên đi ra khỏi bàn, tới bên Triệu Phá Nô hỏi:” Vì sao hạ lệnh giết đồng bào?”
“ Khúc trưởng Lưu Kỳ cũng một đám thuộc hạ ba hồi trống mà không chiến, nhìn đồng bào huyết chiến ở đỉnh núi không cứu viện mà còn lùi, phải giết để giữ trận.” Triệu Phá Nô giọng vang vang ẩn chứa chút phẫn nộ, quay sang Mạnh Độ:” Ta chỉ bắn chết hai mấy người Lưu Ký mà thôi, tướng sĩ khác chiến tử trên Bạch Đăng Sơn, vì sao tướng quân lại sỉ nhục họ? Chẳng qua muốn làm nặng tội để đẩy ta vào chỗ chết mà thôi.”
Mạnh Độ gân cổ lên quát:” Thủ túc tương tàn, giết không tha.”
Hoắc Khứ Bệnh không hề ngốc, ý thức ngay được vấn đề:” Lưu Ký là ai?”
“ Trưởng tử của Lợi Xuyên hầu.” Bùi Viêm nói ra có chút gian nan:
Hoắc Khứ Bệnh cười dài, quay sang Vân Lang:” Hiểu rồi, ra là thế, ta vụng miệng, ngươi nói lý cho ta đi, nhưng người này ta lấy chắc rồi.”
Ai dám bảo hắn ngốc chứ, con bà nó đúng là giọng điệu lãnh đạo mà, khó nhằn liền đẩy cho cấp dưới, Vân Lang lường trước rồi, đứng dậy chắp tay:” Cho mạt tướng một tuần hương đi tìm người.”
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, trong ánh mắt phẫn nộ của đám Mạnh Độ, Vân Lang rời đại trướng, tìm Tào Tương đang đợi tin.
Muốn lấy gia thế ra luận, ai hơn tên này?
Nếu là người khác thì cũng đành đi, người này không thể không cứu, hắn vốn là phó tướng của Hoắc Khứ Bệnh, trên lịch sử nhắc tới chiến công của Hoắc Khứ Bệnh là đồng thời cũng nhắc tới Triệu Phá Nô chứ không phải Vân Lang, Tào Tương hay Lý Cảm.
Rời khỏi đại trướng không xa liền thấy Tào Tương đang nằm dựa vào một cái cây đợi tin, vì nếu chia công diễn ra thuận lợi là có thể sớm ngày rời khỏi đây rồi.
“ A Tương, ngươi bảo nếu ta giết trưởng tử Lợi Xuyên hầu thì có hậu quả gì?” Vân Lang dò hỏi trước:
Tào Tương nhíu mày:” Lợi Xuyên hầu Lưu Bội à? Thế thì rắc rối đấy, lão đó đang làm ngự sử thừa, quyền lớn lắm, giám sát nam bắc quân và các giáo úy doanh.”
Vân Lang bất ngờ:” Nói vậy là cáp trên của chúng ta?”
“ Bề ngoài là thế, nhưng ngươi lạ gì tính bệ hạ, làm sao bệ hạ có thể giao quyền lực quan trọng như thế vào hết tay một người. Tạm chưa nói cái đó, bên trong xảy ra chuyện gì? Ngươi giết con lão à?” Tào Tương tò mò:
Vân Lang xua tay:” Tên khốn Khứ Bệnh đó nhìn trúng một người, muốn đưa tới Kỵ đô úy, nhưng tên này thấy nhi tử Lợi Xuyên hầu trên chiến trường không tiến quân, hạ lệnh bắn tên chết luôn.”
Tào Tương lè lưỡi:” Dám chơi thật, thằng khốn đó là ai?”
Vân Lang thuật lại tình hình ở cuộc họp:” Hẳn là một nhân tài cả Tạ Trường Xuyên lẫn Bùi Viêm đều đang ra sức bảo vệ, cho nên vòng vèo kéo ta vào …”
Tào Tương cười lớn:” Thế thì không phải chuyện lớn, chết trưởng tử, có khi thứ tử lại cảm kích người này, ha ha ha.”
Vân Lang bực mình đá hắn một phát:” Đừng đùa, nói gì hữu ích đi.”
“ Cứ dẫn người tới Kỵ đô úy, Lưu Bội muốn đòi người à, cứ tới tìm ta là được, ta sợ gì.”
“ Rắm chó, người ta mà thực sự muốn xông vào giết Triệu Phá Nô, chúng ta không cản nổi. Ngươi không sợ, nhưng người khác sợ, nhất là bây giờ giết xong bồi tội với ngươi là xong, dù sao ngươi làm gì nổi một đám người có công?”
Tào Tương giang tay:” Được rồi, đừng nhiều lời nữa, ngươi đã có cách thì nói đi, cần ta làm gì?”
Vân Lang lại kích động muốn chửi bậy, đám huynh đệ toàn lũ khốn kiếp, thời gian đang gấp, nhất thời không nghĩ ra kế gì hay, đành cắn răng xót ruột lấy ra một văn thư trống:” Ta kiếm được chỗ A Kiều nương nương đấy, vốn đây là hộ thân phù chuẩn bị vào lúc nguy hiểm nhất bỏ chạy, giờ đành cứu Triệu Phá Nô.”
Tào Tương mở cuộn cấm ra xem, là văn điệp trống của Tú Y sứ giả, A Kiều đúng là gan tày trời, chuyện chết người này mà cũng dám làm, vít cổ Vân Lang xuống hỏi nhỏ: “ Sao A Kiều đưa cho ngươi thứ này, ngươi ngươi … và A Kiều không có gì gì đó chứ? A Lang, ngươi muốn chết à, nữ nhân của bệ hạ mà ngươi cũng … ngươi đúng là thứ sắc quỷ … ưm …”
Vân Lang nghiến răng bóp cái mồm thối của Tào Tương:” Ngươi muốn giết ta à, tất nhiên là tốn rất nhiều đồ tốt rồi, Đại Trường Thu lúc đưa cho ta còn dặn, thứ này nếu có thể không dùng thì đừng dùng, xử lý sau đó rất phiền toái. Ngươi cầm vào cứu người cho ta.”
“ Ài ...” Tào Tương hít một hơi như ê răng, chuyện này đúng là chỉ hắn làm mới không bị nghi kỵ, thế nhưng bị hoàng đế đánh cho một trận là cái chắc rồi, lòng đầy bi tráng cầm cuộn gấm vào đại trướng.
Tước vị của Tào Tương tuy cao, quân chức lại chưa đủ bước vào hội nghị quân sự có quy cách này, nhưng giờ là lúc hậu chiến, không ai quá nghiêm túc.
Tào Tương cũng rất dứt khoát, lấy văn điệp trong lòng ra đưa cho Tạ Trường Xuyên rồi bảo Triệu Phá Nô:” Đi theo ta.”
Triệu Phá Nô ngơ ngác nhìn Tào Tương không động đậy, Tào Tương đá đít hắn:” Theo ta về lĩnh tội.”
Lập tức có quan quân bước ra ngăn cản:” Không dễ dàng như vậy, hầu gia ngài không định giải thích một câu sao?”
Mạnh Độ sắc mặt nghiêm trọng, ngoại sinh của hoàng đế không nhiều, mà Tào Tương chắc chắn là tên được sủng ái nhất, chắp tay nói:” Bình Dương hầu, xin hãy nghĩ cho kỹ, ngài không muốn bước vào vũng nước đục này đâu, không hề có lợi với ngài.”
Tào Tương chỉ Tạ Trường Xuyên đang xem văn điệp:” Ngươi tưởng ta muốn xen vào chắc, chẳng qua vì không có lựa chọn nào khác thôi.”
Tất cả quay đầu nhìn, hắc hoa gấm tượng trưng hoàng đế được Tạ Trường Xuyên dùng hai tay nâng lên vô cùng trịnh trọng, nếu có lựa chọn, Tạ Trường Xuyên cũng không muốn cầm thứ này, thứ ở chỗ Tú Y sứ giả, xưa nay chẳng tốt lành gì.
Mạnh Độ nhìn thứ đó mà run lên, nhất thời buột miệng:” Làm sao biết thật giả?”
Không ai trả lời Mạnh Độ, dù tướng lĩnh Bắc đại doanh cũng quay về chỗ ngồi.
Chuyện này nếu mà ở Trường An, bất kể là quan chức lớn cỡ nào thì nhìn thấy nó một cái cũng quyết đoán ngậm miệng, chỉ có người ở biên quan quá lâu, kính úy với quyền lực triều đình suy giảm rồi mới hỏi như vậy.
Tạ Trường Xuyên tựa như không nghe thấy câu hỏi này, cười ha hả, trả lại Tào Tương, nói lảng đi:” Bây giờ chúng ta thương lượng phân phối quân công, lão phu già rồi, không cần tranh nữa, nhường cho đám hậu sinh có cơ hội vươn lên, các vị thấy sao?”
Quân công của Kỵ đô úy ai dám cướp, lúc này không tiện ở lại, Hoắc Khứ Bệnh và Vân Lang theo sau Tào Tương dẫn Triệu Phá Nô đi, lần này không ai ngăn cản nữa.
Triệu Phá Nô rõ ràng vẫn ù ù cạc cạc, mình rõ ràng là một khúc trưởng, vì sao biến thành Tú Y sứ giả, về sau hắn còn làm người sao được? Binh tốt phía dưới không hiểu xảy ra chuyện gì bên trong, chỉ thấy Triệu Phá Nô bình an đi ra, lập tức nhao nhao chửi bới.
Đi một dặm thôi, Vân Lang cảm giác mình bị chửi nhiều bằng cả đời rồi.
May mà có quan quân cao cấp như Hoắc Khứ Bệnh đi cùng, đám quân tốt chỉ dám chửi bới, không dám làm gì vượt quá thân phận, nếu không Triệu Phá Nô bị đám đông phẫn nộ giết rồi.