“ Sống thế này không bằng chết cho xong.” Triệu Phá Nô bước lên cầu sắt có cảm giác sống chẳng bằng chết:
Tào Tương ác khẩu mỉa mai:” Rõ ràng là muốn sống lại còn giả vờ làm hảo hán, muốn chết vừa rồi sao không chửi lại đi? Đảm bảo ngươi toại nguyện.”
Triệu Phá Nô uất ức hét to:” Mạt tướng không sai.”
Hoắc Khứ Bệnh đẩy hắn một cái:” Vì biết ngươi không sai nên bọn ta mới mạo hiểm cứu ngươi, sau này ngoan ngoãn ở lại Kỵ đô úy ta đi.”
“ Nghĩa phụ ngươi chết rồi, ngươi không thương tâm à?” Vân Lang hỏi xen vào:
Triệu Phá Nô đứng lại, nhìn dòng nước cuồn cuộn:” Không chỉ cha mạt tướng chiến tử, còn hơn bốn trăm nỏ binh của Xạ Thanh doanh, đều là thân nhân huynh đệ, nhưng nếu mỗi người chiến tử đều thương tâm thì đã chết lâu rồi.”
Hoắc Khứ Bênh ngẫm nghĩ nói:” Nếu ngươi sở trường quản lý nỏ binh, vậy về sau đảm nhận chức trách đó.”
Triệu Phá Nô chắp tay với mấy người họ:” Không biết là mạt tướng lấy chức quyền của bị tướng quân nào.”
Hoắc Khứ Bệnh cười lớn:” Ngươi không cần xin lỗi ai hết, bọn họ đều không muốn quản nhiều chuyện, chỉ cần ngươi thấy mình làm được thì đều có thể làm, bọn họ cầu mà không được.”
Trở về quân doanh, mọi người cho ngựa vào chuồng, một tên mã phu cầm bó cỏ đi qua, vô tình va phải Vân Lang, rối rít xin lỗi, đưa tay phủi áo cho Vân Lang. Đám Hoắc Khứ Bệnh không để ý, tiếp tục đi, Tào Tương nóng ruột muốn giao bàn giao nhiệm vụ của mình cho Triệu Phá Nô quản lắm rồi.
Khi mấy người Hoắc Khứ Bệnh nhìn sang, tên mã phu làm vẻ chất phác, Vân Lang nhìn hắn cười lạnh, đánh miệng về phía lều của y, sau đó đi trước.
Không ngờ lại nhanh như vậy, Vân Lang nhíu mày rời khỏi đám Hoắc Khứ Bệnh về lều, một tuần trà sau tên mã phu đó từ sau lều chui vào, ngồi đàng hoàng lên ghế, tự rót trà uống, rồi đưa tay ra.
“ Bây giờ nếu ta giết ngươi, sẽ không ai biết đâu.”
Tên mã phu lau nước trà dính trên râu, chẳng tỏ ra sợ hãi:” Người muốn giết ta nhiều lắm, cuối cùng kẻ chết là bọn chúng. Đừng trì hoãn nữa, đưa văn điệp cho ta xem.”
Vân Lang thở dài lấy văn điệp trong lòng ra đưa cho mã phu, mã phu không mở ra xem mà ấn mạnh hai đầu, quyển rục lập tức trách đôi, kéo từ giữa ra một tấm lụa mỏng:” Đây không phải văn điệp do sĩ sư đại nhân ký. “ (*)
“ Bởi nó vốn là văn điệp trống.”
Mã phu sửng sốt:” Từ khi nào mà văn điệp trống của Tú Y sứ giả có thể lọt được ra ngoài?”
“ Ngươi nghĩ ta giết Tú Y sứ giả lấy văn điệp này chứ gì?”
Mã Phu gật đầu lạnh lùng nói:” Trước kia có người từng làm thế, sau khi bị phát hiện, toàn tộc hơn sáu trăm người bị giết không còn một ai. Giờ ngươi thành thực nói ra, làm sao ngươi có được văn điệp trống, ngàn vạn lần đừng nói dối.”
Vân Lang cười nhạt:” Trước kia từng có chuyện này sao?”
Mã phu không ngờ Vân Lang hỏi vặn như vậy:” Chưa từng có.”
“ Chuyện của ta ngươi không quản được đâu, dù sĩ sư của các ngươi tới cũng không quản nổi, nói không chừng còn bị nhất vào chuồng ngựa như chủ Phụ Yển. Ngươi đừng hỏi, ta đang giúp ngươi đấy, chuyện này với ngươi mà nói là chuyện tày đình, với người ta mà nói cơ bản chẳng là gì.”
“ Chuyện này càng phải ghi chép kỹ càng.” Mã phu lắc đầu, thoắt cái văn điệp đã biến mất:
Vân Lang chẳng có ấn tượng tốt với đám gián điệp:” Liên lạc với người có chức trách cao hơn ngươi tới đây giải quyết, nói với cả đồng bạn của ngươi, quên chuyện này đi.”
Mã phu đứng dậy ghép lại văn đẹp đặt lên bàn, chỉ biết thở dài, giờ thân phận hắn lộ rồi, trước khi văn thư sĩ sư tới, không thể đi đâu được.
Vân Lang chép miệng:” Thế này đi, sau này ngươi làm mã phu của một mình ta, chuyên môn chăm sóc con ngựa du xuân cho ta, cùng với chuyện liên quan tới cơ mật do ngươi làm, chúng ta ai làm phận sự người đó.”
Mã phu lắc đầu:” Ngươi dám mặc cả với Tú Y sứ giả.”
“ Các ngươi là người ta có thể tín nhiệm nhất đấy, một vài chuyện ta làm không tiện, nếu ngươi đi làm thì thuận tiện hơn nhiều.”
“ Ngươi nói tới nữ tử trong quân sao?” Mã phu tỏ vẻ coi thường:
Van Lang cười âm hiểm:” Nếu như ngươi nghĩ ta chỉ có chút bí mật đó thì quá coi thường quân tư mã này rồi.”
Trở ngại giao lưu giữa người và người là không muốn công khai bí mật của mình, Vân Lang tất nhiên không muốn, ít nhất ở chuyện Thủy hoàng lăng, nói ra chỉ có chết.
Còn về chuyện Lưu Lăng, Vân Lang thấy không nên giữ bí mật, y không định lật đổ Lưu Triệt để lập nên quốc gia mới, cho nên nhân vật trọng yếu như Lưu Lăng, để Tú Y sứ giả xử lý là hơn.
Gần gặp nhau gần nhất với Bành Xuân, Vân Lang biết được tình huống của nàng, Lưu Lăng có thể đi tới bước đó, thực sự làm y thất kinh.
Lưu Lăng đưa ra điều kiện nếu Vân Lang qua đó giúp nàng, sẽ giao cho y quản lý năm vạn quỷ nô, muốn phong vương, có thể phong vương, giống như Hàn vương Tín năm xưa.
Vân Lang tất nhiên từ chối, chưa nói Hàn vương Tín không khác gì nô phó của Hung Nô vương, riêng hai chữ quỷ nô là y đã phản cảm. Có điều Vân Lang biểu đạt chúc phúc nàng sớm ngày giết chết Y Trật Tà, thành người thống trị đích thực của Hung Nô.
Nghe Vân Lang nói xong, mã phu kinh hãi tới không nói lên lời, hắn không dám tưởng tượng Lưu Lăng giết Quân Thần Thiền Vu.
“ Có chứng cứ không?” Mã phu vội vàng hỏi, chuyện này quá trọng đại:
Vân Lang nhíu mày:” Người ta nói thế, ngươi nghĩ còn giao bằng chứng cho ta à?”
Mã phu tiếc nuối, nếu nắm được điểm yếu của Lưu Lăng, sau này nàng sẽ phải nghe sai khiến, Đại Hán sẽ có quân cờ hiểm gài vào Hung Nô:” Bành Xuân là ai? Lần sau gặp mặt là khi nào?”
“ Hắn là quỷ nô, trước nay luôn là hắn chủ động tới tìm ta.”
Mã phu tỏ ra hết sức nóng ruột, dáng vẻ như muốn đi ngay lập tức, Vân Lang không ngăn cản, chỉ nói thêm một câu:” Có thể quên chuyện văn điệp đi được không?”
“ Chuyện này càng phải ghi chép kỹ càng.” Mã phu lắc đầu vẫn nói câu đó, thoắt cái đã biến mất.
Giao thiệp với gián điệp chẳng phải chuyện vui vẻ gì, Vân Lang muốn thông qua chuyện của Lưu Lăng nói với hoàng đế, là y không che dấu gì hoàng đế hết, chuyện này nghe có vẻ nghiêm trọng, kỳ thực thứ quan trọng nhất để khống chế Lưu Lăng thì chỉ chẳng có chứng cứ, nói cách khác chẳng thể làm gì nàng.
Vân Lang không tin Lưu Triệt không có gián điệp ở Hung Nô.
Tuy nói ở mức độ nhất định thì y đã bán đứng Lưu Lăng, Vân Lang chẳng áy náy, y tin, Lưu Lăng nếu có cơ hội bán đứng y để có lợi ích lớn hơn, nàng sẽ không có khách khí.
Còn sau đó thương tâm đau lòng là tất nhiên, ví như bây giờ Vân Lang có chút thương cảm ..
“ Thương cảm mà ăn hết được nửa lồng bánh bao!” Tào Tương phê phán cảm giác vô nghĩa này, theo hắn thấy Vân Lang không nên che dấu chuyện này, nếu trở về hắn cũng sẽ nói với cữu cữu, hi vọng lúc ăn đòn được nương nhẹ phần nào:
“ Tại bánh bao hôm nay ngon quá.” Vân Lang có hơi ngượng ngùng, bao biện rất yếu ớt:
“ À, chắc vì thịt tươi đấy, là con chiến mã bị gãy chân đem đi giết, nên trên đó không dính thịt người gì đâu.” Tào Tương ác độc nói một câu làm người ta hết còn hứng thú ăn uống.
Triệu Phá Nô vừa tới nên chưa được tự nhiên, miễn cưỡng ăn bốn năm cái bánh bao đã nói no, chuẩn bị đi làm.
Có một tên khổ lực mới gia nhập, mọi người nhàn nhã hơn nhiều, nhất là Tạ Ninh mông trúng tên bị khoét mất hai miếng thịt càng yên tâm nghỉ ngơi.
Mặc dù lúc nào cũng phải phơi mông ra ngoài thanh thiên bạch nhật, khiến hắn thấy hổ thẹn, lâu dần có thể đối diện với cái mồm thối của Tào Tương.
Tên mã phu thì biến mất, từ sau buổi nói chuyện ngày hôm đó hắn biến mất tăm tích luôn.
( Sĩ sư dưới cấp đại phu, nắm cấm lệnh, ngục tụng, hình phạt, cũng là thủ lĩnh gián điệp)