Chiến trường trên Bạch Đăng Sơn khôi phục trạng thái yên tĩnh trước kia, thảo nguyên không còn bóng dáng Hung Nô nữa, tảng đá trong lòng mỗi người đều bỏ xuống.
Thi thể trên chiến trường không bị hỏa thiêu thì cũng bị sói và chó hoang tha mất, sạch sẽ hơn nhiều, không còn đám ngột ưng với đám quạ ồn ào nữa, địa ngục nhân gian khôi phục lại thành tiên cảnh nhân gian.
Hạt Tử Hà như tấm lụa vắt qua thảo nguyên, Bạch Đăng sơn như mỹ nhân, chỉ là đầu phủ tóc trắng.
Thảo nguyên không còn người Hung Nô trải qua hai trận mưa thu như tấm thảm xanh trải tới tận chân trời, những bông hoa dại không rõ tên nở rộ.
Cảnh tượng này là minh chứng hùng hồn cho một chân lý, con người mới là nguồn gốc của tai họa lớn nhất của thế giới này.
Kỵ đô úy đã quay trở lại chiếm lĩnh Câu Tử Sơn, nhưng lần này chủ trì cuộc đào bới là viên hoạn quan già từ Trường An tới. Nghe nói Tạ Trường Xuyên ngay khi có được kim quan đã phái người ngày đêm tới Trường An, nay hoạn quan già mang tới mệnh lệnh của hoàng đế --- Dù đào tới suối vàng cũng phải moi thi thể Mạo Đốn ra.
Ông ta vốn tới một thời gian, vướng phải cuộc chiến mà chưa thể hành động, nay tập trung đủ dân phu, chuẩn bị đủ công cụ, xem chừng thi thể Mạo Đốn phải sớm lộ diện thôi.
Tào Tương vô cùng thân thiết trò chuyện với viên hoạn quan già, nghe ông ta cứ luôn mồm gọi Tào Tương là khỉ con, Vân Lang không dám xem thường.
Người dám nói Trưởng công chúa là khỉ mẹ thì Vân Lang sao chọc vào nổi, trong cái tòa hoàng cung kia ẩn chứa vô số nhân vật lợi hại, ví như cung phụ dám dùng dao chém chết Hàn Tín, hay như viên hoạn quan già ăn mặc cực kỳ bình thường này.
Ông già đó giữa hai mày có dấu huyền trâm, thêm vào gò má có hai dấu pháp lệnh nửa vòng cung, tạo thành khuôn mặt uy nghiêm không thể xâm phạm.
Mắt tam giác, mồm lớn, cằm nhọn, tất cả đặc trưng trên mặt đều chứng minh, đây là ông già quyền cao chức trọng.
Ông ta chỉ liếc nhìn một cái mà Vân Lang có cảm giác bị ong đốt, cực kỳ không thoải mái.
Lão già này không phải người tốt.
Ngay lần đầu gặp Vân Lang dám khẳng định điều đó, ngày hôm sau khi Tào Tương lại đem thi thể tới, Vân Lang và Tô Trĩ đang thảo luận nội dung giải phẫu hôm nay, đến lúc kéo tấm vải bất ngờ phát hiện thi thể đó chính là tên mã phu đã biến mất ngày hôm đó.
“ Ra tay đi, mỗ gia muốn xem một thiếu niên mặt mũi thanh tú và một nữ tử như hoa như ngọc mổ bụng moi gan người ta ra sao.” Lão hoạn quan giọng âm u đột ngột vang lên sau lưng Vân Lang:” Nghe nói thân thể người Hán và người Hung Nô khác nhau, mỗ gia rất muốn xem khác thế nào.”
Vân Lang không quay đầu lại, lạnh giọng nói:” Nếu là người Hán, muốn giải phẫu, ta cần sự đồng ý của người đó trước khi chết. Nếu ngài đồng ý, mỗ gia không ngại thử.”
“ Không được, mỗ gia còn phải hầu hạ bệ hạ, tạm thời chưa dám chết, vài năm nữa nói không chừng được.” Lão hoạn quan không nổi giận, ngồi xuống ghế phẩy tay với Tô Trĩ:” Nhóc con ra ngoài đi, cho dù ngươi là người sơn môn, làm chuyện này cũng không kiếm nổi nhà chồng tốt đâu.”
Vân Lang gật đầu nới với Tô Trĩ mặt đầy lo lắng:” Muội ra ngoài trước, không sao đâu.”
Tô Trĩ biết không phải lúc ương bướng, bỏ khẩu trang xuống đi ra ngoài.
Lão hoạn quan đưa tay ra:” Đưa văn điệp cho ta, tuy nói là A Kiều quý nhân làm, cũng không tiện để bệ hạ biết.”
Vân Lang lấy văn điệp đưa cho ông ta, không nói không rằng dùng tấm vải trắng bọc thi thể mã phu lại, người này vô tội, cái chết của hắn không có chút giá trị nào.
Lão hoạn quan đốt văn điệp:” Chuyện này kết thúc ở đây, Triệu Phá Nô không phải Tú Y sứ giả.”
Vân Lang mặt âm trầm:” Dù gì hắn cũng là Tú Y sứ giả, hắn chỉ làm phận sự của mình thôi, đâu cần giết người bịt miệng, làm vậy không phải bạc bẽo quá sao.”
Lão hoạn quan lành lạnh nói:” Vậy ra ngươi nghĩ kẻ này là Tú Y sứ giả, hắn không phải Tú Y sứ giả.”
Vân Lang thất kinh:” Không phải?”
“ Hừ, ngươi cho rằng trên đời này không ai dám giả mạo Tú Y sứ giả sao?”
Vân Lang tái mặt gật đầu, y thực sự nghĩ như thế, tuy không biết mấy về Tú Y sứ giả nhưng uy danh của Cẩm Y Vệ thì vang dội mãi đời sau, Vân Lang bất giác coi Tú Y cũng như Cẩm Y Vệ, nên mới không nghi ngờ gì tên mã phu đó.
“ Có những kẻ muốn băm vằm ngươi thành muôn mảnh, ngươi lại không biết gì, có phải cho rằng có A Kiều quý nhân, Trưởng công chúa che chở thì có thể hoành hành không sợ ai nữa.” Lão hoạn quan nghiêm mặt mắng:” Một tên mã phu tùy tiện vào lều của ngươi tự nhận là Tú Y sứ giả, vậy là ngươi tin ngay được, lại còn đem chuyện cơ mật như thế nói ra, ta nghe người ta xưng tụng ngươi là kết tinh của trí tuệ trăm năm của Đại Hán ta, đây chính là trí tuệ của ngươi à?”
“ Ta, ta cho rằng ...” Vân Lang mồ hôi tuôn ra như suối, ấp úng không nói lên lời, tên đó đã không phải Tú Y sứ giả thì có nghĩa là suýt nữa y gây họa cực lớn:
“ Ngươi nghĩ rằng Tú Y sứ giả có thể vô pháp vô thiên, làm việc tùy tiện không có quy củ gì sao, có phải nghe truyền thuyết dân gian quá nhiều rồi không?”
Vân Lang bị lão hoạn quan mắng cho tối tăm mặt mày, y đích thực nghe quá nhiều, nhưng mà là về Cẩm Y Vệ với Đông Xưởng, bất tri bất giác đặt những kẻ này vào tầng cấp đó, gian nan nuốt nước bọt:” Hắn thực sự không phải sao?”
Lão hoạn quan gật đầu:” Không phải.”
“ Hắn là ai?”
“ Ta cũng muốn biết đây, kẻ này là một cao thủ, sáu Tú Y sứ giả vì giết hắn mà truy sát một trăm sáu mươi dặm, chết mất ba người, cuối cùng chỉ đổi lại được một cỗ thi thể, công việc của lão phu vì thế mà phải chậm lại mấy ngày.”
Vân Lang lập tức vén vải ra, kiểm tra thi thể, người có bảy vết đao kiếm, hai vết tên bắn, nhưng chỗ trí mạng là dùng độc chết, là tỷ sương, kẻ này là tử sĩ.
Lão hoạn quan mệt mỏi day trán:” Ngươi đã nói với hắn những chuyện gì?”
Vân Lang cảnh giác nhìn ông ta, không nói một lời.
“ Lúc phải cảnh giác thì ngươi nói hết sạch, lúc không cần cảnh giác thì ngươi nghi thần nghi quỷ.” Lão hoạn quan lấy ra ấn tín ném tới:” Nhìn cho rõ rồi trả lời ta.”
Vân Lang cầm ấn tín lật lên lật xuống xem rất kỹ, thăm dò:” Làm sao công công biết ta nói chuyện cơ mật với hắn?”
“ Một tên mã phu chưa bao giờ tiếp xúc với ngươi, đột nhiên lại lén lút lẻn vào lều của ngươi, sau đó ra ngoài lại không quay về vị trí, mà vội vàng kiếm ngựa tốt chạy đi, nếu không phải chuyện ngươi nói là trọng yếu, thì làm sao hắn đi gấp như vậy.”
Vân Lang thực sự choáng váng, không ngờ mình bị giám thị chặt chẽ tới mức này, vậy ra tên tử sĩ kia không giết y ngay là vì tranh thủ thời gian bỏ chạy thôi.
Lão hoạn quan đứng lên thu lại ấn tín:” Miệng truyền miệng khó tránh khỏi bỏ sót, hôm nay ở lại đây làm bạn với cái xác này, đem toàn bộ chuyện ngươi nói ra viết thành văn thư, mai ta đến lấy.”
Ông ta vén lều bước ra ngoài, gió thổi qua khiến Vân Lang rùng mình, toàn thân đã đẫm mồ hôi, lúc này nhìn mặt mã phu mà nổi lên từng cơn sợ hãi.
Lúc đó ở gần hắn như thế, chỉ cần vươn tay ra là mình chết rồi.
Vân Lang ngồi ngây ra đó, nghe bên tai có tiếng bước chân rầm rập, không ra ngoài xem cũng biết lúc này cái lều của y đã được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
“ Cả ngày bắn nhạn, không ngờ có ngày bị nhạn mổ mù mắt ..”
Nhưng Vân Lang càng kiên định một điều, mình đem một số bí mật giao ra chỉ có lợi, vừa xong xui xẻo nói nhầm người mà thôi.
.....
Hôm nay dừng ở đây nhé.