Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 425 - Q3 - Chương 046: Ăn Bánh Bao Thịt Tới Phát Ngán Rồi.

Q3 - Chương 046: Ăn bánh bao thịt tới phát ngán rồi. Q3 - Chương 046: Ăn bánh bao thịt tới phát ngán rồi.

Thi thể đặt trên bàn đã bắt đầu xuất hiện vết bầm trên da sau khi chết ở diện tích lớn, chứng tỏ tên mã phu này chết hơn tám canh giờ, thêm hai canh giờ nữa thức ăn chưa tiêu hóa trong dạ dày sẽ lên men, thi thể bắt đầu trương lên.

Vân Lang không muốn ở gần cái xác trường phình suốt cả đêm, quyết định mau chóng viết thứ lão hoạn quan cần.

Ghét cay ghét đắng chuyện viết chữ trên thẻ trúc, mỗi lần viết là Vân Lang thề sẽ phát minh ra giấy, chẳng phải vì tiến bộ của nhân loại, ít nhất y đi vệ sinh không phải dùng que chải đít nữa.

Chuyện liên quan tới Lưu Lăng phải nói cho rõ, tốt nhất là kể từ lúc nàng tới Vân gia trang tử, chuyện quá nhiều, tới khi viết xong thì phát hiện mình đã viết tới hai mươi cân thẻ trúc.

Ngoài lều có chút ánh sáng mờ mờ, hẳn là trời sắp sáng rồi.

Vân Lang nhận ra mình không ngửi thấy mùi thối của thi thể, bất giác quay đầu nhìn, còn gõ nhẹ một cái, thấy nó cứng đờ, hoàn toàn không giống tình huống mà y đã quan sát nhiều lần.

Chợt nhớ ra tỳ sương có tác dụng chống thối rữa, nhưng mà phải dùng lượng rất lớn mới có tác dụng này. Nghĩ tới đó Vân Lang hứng thú ngay, thứ này không cần dùng nhiều, nó đâu phải là đường.

Vân Lang đeo găng tay bắt đầu giải phẩu theo đúng quy trình bình thường ...

Mặt trời lên, lão hoạn quan lần nữa đi vào lều , thi thể trước mặt ông ta đã be bét không còn ra gì, cùng với một Vân Lang đang vô cùng hưng phấn.

Trên tay y có thêm hai viên sáp.

Vân Lang rất hi vọng ông ta có thể mở viên sáp ngay trước mặt mình, kết quả lão hoạn quan mang số thẻ trúc và hai viên sáp vội vã bỏ đi, còn chuyên môn dặn các hộ vệ thiêu sạch cái xác.

“ Nói như vậy là ngươi tìm được viên sáp trong bụng tên mã phu?” Hoắc Khứ Bệnh tiếp tục ăn bánh bao, chẳng bị câu chuyện làm ảnh hưởng, hắn rất phản đối Vân Lang đi xen vào một số sự kiện.

Hắn mang quan điểm rõ ràng, thân là tướng quân càng đơn thuần càng tốt, phải đem hết sự chú ý đặt vào chiến trường, vào thuộc hạ, vào kẻ địch.

Thực tế hắn luôn làm thế, thậm chí giữ cả khoảng cách với cữu cữu mình.

Thế nên câu nói tiếp theo của Hoắc Khứ Bệnh là:” Mà ngươi có thể làm món khác được không, bánh bao tuy ngon nhưng ngày nào cũng ăn chán lắm rồi.”

“ Này, ta đang nói chính sự với ngươi đấy.” Vân Lang rất bất mãn vì hành vi đổi đề tài này:

Hoắc Khứ Bệnh nghiêm mặt:” Ta đang nói chính sự đấy, nghĩ cách cải thiện cơm nước cho huynh đệ còn hơn là muốn biết bên trong viên sáp có gì, tránh xa lão già đó ra, chẳng có gì tốt đẹp đâu.”

“ Được, vậy thì tối ăn bánh bao nướng ...” Vân Lang có chút hậm hực:

Ăn bánh bao liên tục một tháng trời cũng là bất đắc dĩ thôi, thịt ngựa quá nhiều, sau một cuộc đại chiến, số chiến mã, gia súc tổn thất còn nhiều hơn người, thêm vào trời nóng, không ăn thịt ngựa thì ăn gì.

Thịt ngựa mà luộc lên ăn thì mùi rất gây, khó nuốt, chỉ có băm nát thêm vào sa thông trên thảo nguyên, rau dại, nặn thành viên làm bánh bao mới miễn cưỡng nuốt nổi.

Đương nhiên nói miễn cưỡng là vẻn vẹn đám người kén ăn của Kỵ đô úy thôi, còn đám tướng sĩ trên Bạch Đăng Sơn muốn ăn một bữa bánh bao cũng phải đợi luân phiên, bọn họ hận không thể ăn bánh bao suốt cả năm.

“ Ta mặc kệ, dù sao ngày mai ta không muốn ăn bánh bao nữa, sau này ngươi xem mà làm.” Hoắc Khứ Bệnh ăn xong bò đi luôn, không quan tâm tới vấn đề kỳ quái của Vân Lang:

Vân Lang thở dài, tạm thời đành như thế, trải qua sự kiện văn thư trống, hẳn nhất cử nhất động đang bị giám sát chặt chẽ, thu lại sự hiếu kỳ trong lòng, đi kiểm tra Truy trọng doanh của mình.

Đập vào mắt trước tiên là mấy trăm chiến mã, gia súc phủ phục trên mặt đất, quân tốt lựa chọn những con sắp chết làm thịt, những con còn sống được thì tiếp tục nuôi, tránh nhất thời khó ăn hết nhiều như thế.

Một số con vật bị thương thịt thối rồi, giết xong phải vứt đi rất nhiều thịt, tiếp tục thế này sẽ càng lãng phí.

Đối với trú quân mà nói, hậu cần vô cùng quan trọng, hai thành trấn gần Bạch Đăng Sơn nhất là Mã Ấp và Thượng Cốc đều chẳng phải nơi giàu có gì, bách tính đương địa còn đang bị hạn hán, binh tai hoành hành, muốn có lương thảo chi viện là không thể.

Ở nơi này tiết kiệm được một miếng ăn là tiết kiệm cho triều đình ba miếng ăn, thế nên Lưu Triệt coi trọng phương lược tác chiến kiếm ăn ngay đất địch. Vệ Thanh vì bắt được trăm vạn bò dê mà được hoàng đế ban thưởng lớn.

Trên Bạch Đăng Sơn chưa từng thiếu thông, phi lao, nếu nhiều thịt như thế, đem hun khói là tốt nhất.

Vì thế Vân Lang hạ lệnh một tiếng, hơn năm con gia súc bị thương liền bị đồ sát sạch, trên Câu Tử Sơn khói bốc mù mịt, khắp nơi là quân tốt bận rộn, tham gia vào sự kiện lớn này, ai nấy đều có cảm giác hưng phấn.

Tô Trĩ mấy ngày qua rất sợ hãi, lúc nào cũng bám lấy Vân Lang, nha đầu không sợ trời không sợ đất này rất sợ ánh mắt của lão hoạn quan.

Cho nên nàng không dám đụng vào thi thể nữa.

Vân Lang thấy cũng tốt, thứ nên thấy thì đã thấy cả rồi, bây giờ nên hấp thu lý luận đem ứng dụng vào thực tế.

Thương binh nhiều lắm, với cái đám người đang ở trong cảnh gió thảm mưa sầu ấy mà nói, thiếu nữ mỹ lệ như Tô Trĩ chỉ cần xuất hiện, thương thế giảm đi một nửa.

Vân Lang tháp tùng Tô Trĩ đi quanh thương binh doanh ba ngày, sau ba ngày, y thấy sự tồn tại của mình là thừa thãi, đám khốn kiếp thà chờ đợi được Tô Trí chữa trị chứ không muốn Vân Lang đụng vào vết thương của mình.

Khốn kiếp nhất là Vân Lang chỉ chỉnh lại thủ pháp chưa được chuẩn xác của Tô Trĩ liền bị cái tên đang được khâu vết thương trừng mắt lên nhìn, thấy y chỉ vướng víu.

Thế là Vân Lang không thèm làm ơn mắc oán nữa, con bà nó, chết bớt đi càng tốt, nhưng phái thêm thân binh bảo hộ Tô Trĩ, dù không nghĩ có kẻ nào dám làm gì nàng nếu không bị đám thương binh đánh chết, song cẩn thận chút vẫn hơn.

Quá trình xông khói kéo dài mười ngày, nhiệt độ cao và khô nhanh chóng biến thịt tươi thành thịt hun khói.

Quân doanh bẩn thỉu bừa bọn trở lại chỉnh tề sạch sẽ.

Tạ Trường Xuyên phát hiện Kỵ đô úy bất ngờ làm ra món thịt ngon, thế là Bạch Đăng Sơn cũng bốc khói mù mịt, Vân Lang cứ nơm nớp sợ cháy rừng.

Đại Hán có món thịt khô, nhưng mà làm thịt khô cần rất nhiều muối, cái đó thì phiền rồi, trong quân đâu ra nhiều muối như thế mà họa hại. So ra thì thịt hun khói cần ít muối lại có thêm chút hương vị của khói lửa, ngon hơn hẳn.

Hoắc Khứ Bệnh sau khi ăn một miếng thôi liền thích thịt ngựa trở lại, Tào Tương và Lý Cảm thậm chí còn cho rằng nên đem toàn bộ gia súc trên thảo nguyên biến thành thịt hun khói mang về.

Bình Luận (0)
Comment