Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 426 - Q3 - Chương 047: Chiến Tranh Sinh Ra Nhiều Người Điên.

Q3 - Chương 047: Chiến tranh sinh ra nhiều người điên. Q3 - Chương 047: Chiến tranh sinh ra nhiều người điên.

Triệu Phá Nô thấy đám Hoắc Khứ Bệnh nói đùa chuyện đem hết gia súc đi làm thịt hun khói thì sáng mắt kiến nghị, năm xưa hắn lưu lãng trên thảo nguyên, sa mạc, biết vài địa điểm giao dịch bí mật của Hung Nô, Khương, mỗi khi bò dê béo tốt cũng là lúc giao dịch tấp nập, trong quân không có chuyện gì, chẳng bằng đi kiếm chác một phen.

Đám Hoắc Khứ Bệnh chưa bao giờ đi cướp bóc đều không ủng hộ, chỉ có Tạ Ninh nhiệt tình.

“ Trước kia ngươi không phải là mã tặc đấy chứ?” Tào Tương nghi ngờ nhìn Triệu Phá Nô:

Triệu Phá Nô lựa chọn từ ngữ đáp:” Làm sao sống được thì làm vậy thôi.”

“ Nói như thế ngươi thực sự từng làm mã tặc à?” Tào Tương không chịu bỏ qua, hắn thích mấy chuyện kích thích này:

“ Làm rồi, mạt tướng gia nhập nhóm mã tặc tên là Long Quyển Phong, làm hai năm, thời gian đó không phải lo thiếu cái ăn cái mặc, về sau không may gặp phải kỵ binh Hung Nô, bị người ta diệt trọn ổ. Nếu không phải mạt tướng nhanh trí trốn xuống cát thì cũng mất đầu rồi, làm lính vì gặp được nghĩa phụ thôi, nếu không mạt tướng vẫn muốn làm mã tặc, dăm ba năm là có thể tới Trường An làm phú ông an nhàn.” Triệu Phá Nô mới đầu còn che che dấu dấu, càng nói càng phấn khích:” Tướng quân, thực đấy, làm mã tặc kiếm lắm, đừng thấy người Hung Nô, người Khương ăn mặc bẩn thỉu rách nát mà nhầm, bọn chúng nhiều tiền lắm. Lão bà người Đại Nguyệt Thị của đầu lĩnh người Khương mở hội mười mấy ngày trên sa mạc, ai tới đó cũng được ăn uống thoải mái, mặc sức chọn nữ nhân ngủ.”

Đám Hoắc Khứ Bệnh còn nghi ngờ, Triệu Phá Nô chỉ Tạ Ninh:” Không tin hỏi hắn.”

Thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, Tạ Ninh xấu hổ hắng giọng:” Cha ta không nỡ để ta trực tiếp tác chiến với Hung Nô, cho ta hai trăm thân binh ... Thu hoạch không tệ, một chuyến bằng mẫu thân ta ở nhà làm ruộng năm năm.”

Hoắc Khứ Bệnh không có mấy khái niệm về tiền tài, chỉ cần có cái ăn cái mặc là không yêu cầu gì nữa.

Còn về phần Tào Tương, mẹ hắn là kẻ cướp kinh khủng nhất của Đại Hán, chẳng thèm khát gì với tiền tài. Vân Lang kiếm tiền quá dễ dàng, y không coi trọng tiền bạc, mà càng coi trọng tiền bạc có thể làm được gì.

Lý Cảm thì khác, từ khi rời khỏi nhà thì hắn là con quỷ nghèo, lão bà hắn thấy xung quanh là Thượng Lâm Uyển, Vân gia trang tử giàu có, thèm tiền tới xanh cả mắt rồi, nghe Triệu Phá Nô và Tạ Ninh nói thế là trợn cái mắt trâu lên:” Nếu các ngươi thấy ngại thì giao cho ta và Phá Nô làm, ta dẫn bản bộ binh mã đi, nhất định khiến toàn bộ huynh đệ giàu có béo tròn về Trường An.”

Phía tây Bạch Đăng Sơn chính là bình nguyên Hà Sáo màu mỡ, sông lớn hung dữ tới nơi đó trở nên hiền hòa, nuôi dưỡng cả mảnh đất lớn.

Từ khi Đại Hán và Hung Nô giao chiến quy mô lớn, người Hung Nô rời xa vùng Hà Sáo, người Khương từ đất Lũng di cư tới đó, sống hạnh phúc giàu có.

Mười mấy năm qua, đúng như Triệu Phá Nô nói, người Khương ở đó bằng vào đôi bàn tay của mình có cuộc sống sung túc.

Hoắc Khứ Bệnh không chịu nổi Lý Cảm suốt ngày lải nhải, đành thỉnh cầu Tạ Trường Xuyên cho phái du kỵ đi xa ba trăm dặm, trọng điểm là phía tây.

Tạ Trường Xuyên xem văn thư xong bảo Bùi Viêm:” Đám nhãi con không chịu ăn phận rồi.”

Bùi Viêm lắc đầu:” Hung Nô nay cách chúng ta ngoài năm trăm dặm, quyết chiến với đám Lý Quảng, Tô Kiến, Công Tôn Ngao, chưa kể Vệ Thanh không biết đang ở đâu chỉ đợi tung đòn trí mạng. Vì thế chuyện Hung Nô cần lo nữa rồi, bọn chúng nhàn, chi đi về phía tây chẳng sao.”

“ Ông chẳng lẽ không nhìn ra ý đồ thực sự của đám nhãi đó à?” Tạ Trường Xuyên cười nhạt:

” Còn chẳng phải tiền tài gây họa, nhi tử bảo bối của ông cướp bóc thành thói, chủ ý này nó đưa ra chứ ai.”

“ Ha ha ha, oan uổng cho A Ninh rồi, trong Kỵ đô úy có tên man tử, cần gì con ta phải nói.

Bùi Viêm trầm ngâm:” Kỵ đô úy nghiêm chỉnh quá mức, không đủ sự hoang dại, thêm man tử đó vào là vừa vặn.”

Tạ Trường Xuyên giơ ngón tay lên:” Triệu Phá Nô vốn không sai, lão phu sao có thể vì chiếu cố tư tình mà giết hại tướng sĩ. Có điều chúng ta sắp về Trường An, giải giáp quy điền rồi, không thể đắc tội với Lợi Xuyên hầu, đành để đám nhãi con gánh thay. Chúng gánh được coi như bù đắp thiếu sót, nếu không thì là do đám Mạnh Độ tự ý động thủ, vậy thì ở phân phối quân công, họ phải tự nhượng bộ, ha ha ha, đằng nào lão phu cũng có lợi.”

Bùi Viêm đóng dấu lên văn thư rồi ném trả Tạ Trường Xuyên:” Tính kế đám tiểu bối có gì mà đắc ý, nếu cho chúng đi, vậy thì nên cho chúng tùy nghi hành sự đi.”

Tạ Trường Xuyên xem văn thư nói:” Thêm vào một câu nữa, có được thu hoạch, nộp lên hai thành.”

Tạ Ninh chạy như bay qua cầu treo, từ xa đã hưng phấn vẫy văn thư với Lý Cảm đứng trên tháp cao đợi tin.

Lý Cảm đấm mạnh vào tường, quát thân vệ:” Chuẩn bị xuất chinh.”

Tư Mã Thiên cùng Vân Lang đứng ở cửa doanh nhìn thấy cảnh ấy thì thở dài:” Người Khương đâu có tội gì.”

“ Huynh nghĩ làm thế là không nên, ở nơi này mà nghĩ vậy thì dễ chết lắm.”

“ Đứng ở lập trường quốc gia mà nói thì không sai, nếu không Hung Nô suy yếu lại xuất hiện người Khương thì chiến tranh liên miên không dứt. Nhưng đứng ở lập trường con người thì sai, sai lớn rồi.”

“ Đúng sai kỳ thực nhất thời khó nói lắm, huynh là sử gia cứ ghi chép lại đúng sự thực là được, để hậu nhân bình xét đi.” Vân Lang vỗ vỗ vai Tư Mã Thiên an ủi:

Hoắc Khứ Bệnh chẳng hứng thú với chuyện cướp bóc, nhưng cướp bóc vũ trang thế nào cũng sinh ra chiến đấu, mà nơi có chiến đấu làm sao thiếu hắn được, thế là hắn cũng đi.

Tào Tương thấy mình là hoàng tộc, đi cướp bóc với đám quỷ nghèo quá mất thân phận, vì thế hắn thà vùi đầu ngủ còn hơn là vất vả trên lưng ngựa.

Đám khốn kiếp đi hết rồi, mang theo tận tám trăm kỵ binh, để lại chưa đầy một trăm giáp sĩ lành lặn, còn lại toàn thương binh, tất nhiên cần một người thống quân, người đó tất nhiên là Vân Lang, khi mọi việc ném hết lên đầu, y ngay cả thời gian ngủ cũng không còn mấy.

Chẳng biết Tô Trĩ giở thủ đoạn gì mà khiến lão già Tạ Trường Xuyên thích lắm, càng thích Tô Trĩ cắm ngân châm lên chân ông ta, thế là chỉ qua vài ngày Tô Trĩ liền thành nghĩa nữ của mình. Vì thế ông ta còn chuyên môn lập cái lều cực lớn bên cạnh lều của mình, hạ nghiêm lệnh, người không liên quan tới gần, chém!

Vân Lang cảm giác lão khốn ra lệnh ấy nhắm vào mình, y không quan tâm, đang bận tối mặt đây.

Nhưng khi Tô Trĩ chạy về hỏi xin nhân sâm của mình, Vân Lang nổi khùng, số nhân sâm này dùng để cứu mạng, không phải là cho đám khốn kiếp đó tẩm bổ, đây có phải là củ cải đâu.

Lúc đánh trận đổ vải chục căn máu không quan tâm, giờ sắp về Trường An dưỡng già, lại quay sang chăm sóc thân thể, đúng là trò cười.

Công việc chủ yếu của Vân Lang vẫn là chữa trị thương binh, dù sao thì thương binh thực sự quá nhiều, Tô Trĩ lo không xuể, quân y thì nhìn họ chữa bệnh, Vân Lang chỉ muốn giết người.

Hiện thực tàn khốc đã cải tạo Vân Lang thành một vị lang vườn, nhưng so với y giả trong quân, thì y thuộc cấp thần y rồi.

Đám thương binh càng làm người ta muốn điên, không chỉ một hai tên thương nhẹ, vậy mà muốn Vân Lang khi trị liệu dũng cảm lên, thương ở ngón tay cắt nửa cánh tay cho dứt điểm.

Vân Lang từ chối, làm thế sỉ nhục y đức của y.

Sau này nghe đám thương binh đó thổi địch, mới biết ly biệt thời gian dài còn thống khổ hơn cả mất nửa cánh tay, tàn phế rồi là có thể về nhà, chiến tranh thực sự sinh ra nhiều người điên.

Bình Luận (0)
Comment