“ Tư mã, người này khả năng là khó sống được rồi, ban ngày tỉnh táo, đêm thì hôn mê, vết thương đã bắt đầu thối rữa.” Y giả báo cáo với Vân Lang:
Nằm trên giường là quân tốt trung niên, chân sưng vù, bốc mùi tanh thối kinh khủng.
“ Phải cưa chân thôi.” Vân Lang thở dài, y không có penicillin, còn trung dược thì gần như không có bất kỳ tác dụng nào với vết thương loại này:
Quân tốt đó quật cường lắc đầu, thà chết không chịu cưa chân.
“ Hắn nói còn thê nhi ở nhà đợi hắn về, phải về nguyên vẹn mới được, nếu tàn phê sẽ thành phiền toái cho người nhà, chẳng bằng chết ở biên quan còn có phủ tuất.”
“ Vậy là hắn có quân công à?”
Y giả giơ bốn ngón tay:” Tứ cấp.”
“ Quân công như thế ít nhất có thể làm lý trưởng, lý trưởng thì thiếu một chân đâu có sao.”
Y giả không lên tiếng, quân tốt kia càng chán nản, Vân Lang tự biết mình lại nói điều gì ngốc nghếch rồi.
Cứu thì có cách, chỉ là thân phận người này quá thấp, không hợp dùng thứ thuốc quý như vậy, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt như người đã chết của quân tốt, Vân Lang bực mình phất tay:” Thôi được, hôm nay cứu một mạng coi như ta làm đại thiện nhân. Rạch vết thương của hắn, rửa sạch, khoét hết thịt thối đi.”
Y giả vâng một tiếng, thuần thục xử lý vết thương theo lệnh Vân Lang, trong suốt quá trình đó, quân tốt cắn răng không kêu một tiếng, tuy mồ hôi ướt mặt, cực kỳ hư nhược rồi vẫn không chịu ngất đi, hai mắt đờ đẫn nhìn Vân Lang đầy mong đợi.
Một lát nhân sâm được Vân Lang lấy ra bảo binh tốt kia ngậm, xót ruột nói:” Thứ này bệ hạ phải phái khoái mã đi tám trăm dặm không nghỉ mang về đấy, có thứ này, ngươi sẽ có thêm sức lực. Giờ phải đợi vết thương đóng vẩy, chỉ cần nó không bị thối nữa là mạng ngươi cứu lại, nhưng nếu ngươi không cẩn thận để hôn mê, độc khí công tâm thì thần tiên cũng không cứu được đâu.”
Nhân sâm thực sự có công hiệu giúp tỉnh táo, nhưng với vết thương này, hiệu quả chẳng bằng hái bồ công anh ở Bạch Đăng Sơn, hắn qua được hay không phải trông vào số mệnh.
Trăng Tần thời chiếu ải Hán này
Chinh nhân vạn dặm mãi xa xăm
Sáo Khương oán chi cành dương liễu
Gió xuân chẳng vượt Bạch Đăng Sơn.
Vân Lang đi ra ngoài lều nhìn trăm sáng cảm thán ngâm khẽ.
Đột nhiên có tiếng nói truyền tới: “ Rất ứng cảnh, chỉ là hai câu đầu với hai câu sau chẳng liên quan gì tới nhau, nghe rất thiếu tự nhiên.”
“ Không thiếu tự nhiên mới là lạ.” Vân Lang lẩm bẩm, đầu bài nọ đít bài kia mà y làm được như vậy là giỏi rồi:
Tư Mã Thiên nhún vai bất đắc dĩ:” Tư mã tài hoa là thế, lại cứ thích làm chuyện khác người, rõ ràng hai bài thơ, không chia ra lại cố tình ghép nó vào nhau, phải chăng khó chịu vì chuyện ban ngày?”
“ Tuất biên, tuất biên, làm người cả đời mà chỉ tuất biên, thật thê thảm.”
“ Đánh bại Hung Nô là được.” Tư Mã Thiên đáp hiển nhiên, dù là người thương xót chúng sinh như hắn cũng cho rằng đánh bại Hung Nô là chuyện vô cùng sướng khoái:
Rời khỏi giường bệnh của thương binh nào, Vân Lang gần như nhanh chóng quên sự tồn tại của người đó, thương binh quá nhiều, tới bốn nghìn bảy trăm người, dù Vân Lang chỉ đi kiểm tra một lượt cũng mất cả ngày.
Ngày nào cũng có người chết.
May mà mưa thu đã xuống, thời tiết mát dần, số thương binh bị viêm đã giảm.
Mưa thu khiến nấm Khẩu Bắc đua nhau mọc khắp nơi, nấm hoang muốn biến thành nấm ăn thì cần quá trình thoát độc, Vân Lang không rõ có ăn được hay không, người Hán thì không có thói quen ăn nấm nên không ai biết.
Thế nên Vân Lang không chắc nấm Khẩu Bắc trên thảo nguyên có độc không, thứ này quý lắm, thời của y, bán tới hơn hai nghìn cơ.
Hái về cho dê ăn thử, chuyên môn quan sát ba ngày, bọn chúng đều rất khỏe mạnh, chẳng có dấu hiệu trúng độc gì hết.
Vì thế Vân Lang sai thuộc hạ cùng những người bị thương nhẹ cần hoạt động, bắt đầu hoạt động hái nấm Khẩu Bắc quy mô lớn, số lượng nấm thu hoạch được nhiều tới mức làm Vân Lang cười không khép miệng lại được.
Sau khi đem nấm ngâm nước gặp được măng khô ở nhà mang tới, một món mỹ vị tuyệt thế ra đời --- Quái nam bắc.
Món ăn này chẳng cần kỹ thuật nấu ăn cao siêu, chỉ cần đem toàn bộ mùi vị của nguyên liệu kích phát ra, đủ thỏa mãn những kẻ tham lam trên đời.
Vân Lang một mình ôm bát lớn, mùi vị món ăn đã chìm sâu trong ký ức làm y quên đi mình đang ở biên quan thời Hán.
Nhưng chỉ được một lúc thôi, Cao Thế Thanh và Ba Phu xuất hiện, cả hai tên này đã gầy tới không còn ra dạng người nữa, dù trước đó chúng vốn chẳng giống người. Tiến độ không làm người ta hài lòng, cái vùng cấm địa đó hình như ném bao nhiêu người vào cũng không thỏa mãn được cái miệng tham lam của nó.
Thương hại cho hai người họ mỗi người một bát quái nam bắc, quả nhiên chỉ có món ngon mới làm người ta tạm quên thực tại, cả hai ăn một miếng mà cười như bọn ngốc, cắm cả mặt vào bát.
Tất cả là do lão hoạn quan đó hại, lão ta gần như cả ngày ở trong cái hang kia, chỉ khi nào tiếp nhận quỷ nô do Quách Giải bắt được mới thò mặt ra một hai lần.
Khi gặp Vân Lang, tựa hồ hoàn toàn quên mất chuyện gì từng xảy ra giữa hai người, chưa bao giờ thấy lão ta nhắc lại lần thứ hai, Vân Lang dù có cả tấn thắc mắc như kẻ giả mạo Tú Y sứ giả là ai, hai cục sáp kia có gì bên trong, nhưng lão già đó đều không có ý định gì là muốn tiết lộ.
“ Cho ta vài lát nhân sâm.” Lão hoạn quan vừa thấy Vân Lam là yêu cầu thẳng thắn, tựa hồ chẳng hề suy nghĩ tới vấn đề y có đồng ý không:
Vân Lang không hỏi ông ta xin làm gì vẫn thái ba lát đưa cho, lão này mờ ám lắm, tránh xa cũng tốt.
Lão hoạn quan nhìn chút ít nhân sâm trong tay:” Một lát nhân sâm này có thể cứu mạng được một người thật sao?”
Vân Lang chau mày không hiểu.
“ Chính là tên thương binh muốn chết, được ngươi nhét vào miệng một lát nhân sâm liền cứu sống được.”
Phải mất một lúc Vân Lang mới nhớ ra cái tên phải cưa chân:” Hắn sống thật à?”
Lão hoạn quan nhíu mày: “ Khi đó ngươi nói rõ ràng, hắn đúng là cũng sống sót, giờ sao ngươi lại hoài nghi lời bản thân?”
Vân Lang không dám tin, tự lẩm bẩm một mình:” Nhân sâm mà chữa được chứng viêm à, đúng là lần đầu nghe thấy, tên đó thật may mắn, hoặc có thể nói ham muốn sống của hắn quá mãnh liệt, là hắn tự cứu sống bản thân, không phải do ta.”
“ Tóm lại là do ngươi cứu sống, là bản lĩnh của ngươi, giống A Kiều quý nhân hoài thai cũng là bản lĩnh của ngươi.”
Vân Lang kinh hồn táng đởm, ngã uỵch một cái xuống ghế, chả kịp nghĩ gì đã xua tay liên hồi:” Cái thai đó không liên quan đến ta, không liên quan tới ta, ta không làm gì cả.”
Lão hoạn quan sầm mặt:” Tất nhiên là không liên quan tới ngươi, ta nói nhờ công ngươi hiến lên nhân sâm trị bệnh cho quý nhân.”
Chỉ một câu nói mà Vân Lang suýt thoát lực rồi, mừng cho A Kiều, nhưng không dám nhắc lại chuyện này nữa, Lưu Triệt là tên cực kỳ nhỏ nhen, cho dù mình vẻn vẹn chỉ có một vài ý nghĩ không đúng với A Kiều, để hắn biết được cũng rất thảm, vội lảng sang chuyện khác:” Đã tìm được quan quách của Mạo Đốn chưa?”
Lão hoạn quan nheo mắt nhìn Vân Lang một cái, lắc đầu.
“ Hay đây là mộ giả?” Vân Lang phải để lão ta hoàn toàn quên chuyện vừa rồi:
“ Không thể nào, đã tìm được kim quan, có cả công chúa Đại Nguyệt Thị, chứng tỏ lăng mộ của Mạo Đốn chính là ở nơi này, chỉ là mộ quá lớn khó tìm ra được, chỉ đành dựa vào vận khí. Vân khí của lão phu xưa nay không tốt, không giống ngươi.”
Vân Lang vờ không hiểu, cũng than thở theo:” Trước kia tìm được quan quách công chúa Mai Lý Á đúng là may mắn, ngay trước khi Hung Nô chiếm được Câu Tử Sơn.”
Lão hoạn quan rất thất vọng, hoàn toàn không thấy được nhiệt tình dũng cảm nhận trách nhiệm của thiếu niên, chỉ thấy kẻ xảo trá lươn lẹo nhát gan né tránh rắc rối.
Qua sự kiện Vân Lang mạo hiểm cứu Triệu Phá Nô, cùng dễ dàng bị người ta lừa, ông ta nghĩ thấy một mặt thiếu trưởng thành của Vân Lang. Thế nên ông ta cho rằng chỉ cần nghiêm mặt một chút, thiếu niên lỗ mãng này sẽ tự xung phong nhận nhiệm vụ khai phá lăng tẩm, không ngờ cho y khe hở nhỏ thôi, đã khéo léo thoát khỏi tay mình.
Đúng là bản tính của một tên hoàn khố, quan hệ với loại này chỉ hạ thấp thân phận, lão hoạn quan phất tay áo bỏ đi.