Chuyện trong quân doanh doanh đều đặn buồn tẻ, chẳng có sự kiện đột phát nào, doanh thương binh thì người thương nặng không qua được đều đã an táng rồi, số còn lại dần ổn định, Vân Lang liền nhãn nhã được một chút.
Thế là Tư Mã Thiên tìm tới trò chuyện, ở cả cái vùng này chỉ Vân Lang đủ học vấn để giao lưu với hắn mà thôi.
Hôm nay hắn nói chuyện triều đình đang chế định vô điều lệ, rất nhiều người đọc sách vùi đầu vào trong sử sách tìm kiếm căn cứ lập nên hệ thống triết học mới, cũng có người muốn thoát ra khỏi ràng buộc của tư tưởng cũ, chuẩn bị cho thời đại mới, định ra chính sách có tính chất đi trước thời đại.
Ở cái thời đại tranh đấu tư tưởng này, Nho gia dũng cảm nhảy lên sân khấu, cho dù có phải uốn mình đón ý hoàng đế, cũng muốn đem chủ trương của mình ghi vào điển tịch rồi mới từ từ đồ mưu.
Bách gia thì vẫn cao cao tại thượng lánh đời, còn cho rằng Nho gia một thân một mình chẳng làm nên trò trống gì, đợi Nho gia gặp khó mới lên mặt xuất hiện, làm người cười cuối cùng.
Nhưng bọn họ không hiểu, con người là loại động vật hay quên, bọn họ lánh đời, cũng là tự lựa chọn để người đời lãng quên mình, khi vị trí của mình bị người khác chiếm cứ rồi, muốn quay lại càng nỗ lực gấp bội.
Công bằng mà nói, không có học vấn nào là chuẩn xác tuyệt đối, Nho gia cũng có vô vàn khiếm khuyết, các môn phái ẩn thế chính vì ỷ học vấn trân quý của mình mà bắt chẹt, bọn họ biết thiếu đi bách gia sẽ là tổn thất cực lớn cho thiên hạ.
Sự thanh cao của người đọc sách đã hại bọn họ, cũng hại luôn cả thiên hạ.
Lưu Triệt rất khác với các vị hoàng đế trước đó trước đó của triều Hán, với hắn không có cái gì, không thứ học vấn nào quan trọng bằng hoàng quyền, khi hắn dùng những thứ có trong tay tạo nên hệ tư tưởng có lợi cho hoàng quyền, học thuyết khác hắn khịt mũi coi thường.
Trên thế nào dưới học vậy, một khi thói quen coi thường bách gia của Lưu Triệt truyền xuống bách quan rồi bách tính, tư tưởng của bách gia chư tử sẽ bị suy yếu, tiêu vong, đó là chuyện thuận tự nhiên thôi.
Theo lý mà nói, thánh nhân khi loạn thế nên ẩn cư, thịnh thế xuất sơn, điều này cũng giống tư tưởng "cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ" của Mạnh Tử.
Nhưng ở thời đại này họ làm ngược lại, thánh nhân có vẻ càng thích loạn thế xuất sơn, chỉ điểm thiên hạ, phúc vũ phiên vân để thỏa mãn khoái cảm nắm giữ vận mệnh người khác.
Tới thịnh thế, họ lại cho rằng giàu có là dơ bẩn, trốn trong sơn lâm tỏ vẻ thanh cao làm bạc với thanh phong minh nguyệt, thể hiện phong phạm cao nhân hơn người một bậc.
Người thông minh vào lúc loạn thế gây hại cho xã hội gấp bạn người phổ thông, vì họ có bản lĩnh lúc nói cười mà làm ngàn vạn người tan thành mấy khói, ví như Gia Cát Lượng, Chu Du, Tào Tháo ...
Lúc thịnh thế mới là lúc người thông minh nên hiện diện, dùng tài trí giúp bách tính nâng cao mức độ sinh hoạt ... Nhưng bọn họ ẩn mình, nhìn có vẻ thanh cao, kỳ thực chỉ đợi lúc phong vân biến ảo.
Cho nên có thể nói, ở thại này này người đại trí đại dũng thường là kẻ đại gian đại ác, sử Trung Hoa chứng minh điều đó, ghi lại những thời đại anh hùng luôn là lúc kế mưu xuất hiện lớp lớp, biến hóa làm người ta hoa mắt, đen tối hơn cả lỗ đen.
Người như Thái Luân ( giấy), Tất Thăng (in), Hoàng Đạo Bà (dệt), những người cống hiến cực lớn cho dân sinh lại ít ỏi vô cùng.
Con người chìm trong biển học vấn, thời gian trôi qua nhanh.
Khi sương lạnh buông xuống thảo nguyên làm cỏ dần chuyển sang màu vàng, Vân Lang mới sực tỉnh mình và Tư Mã Thiên không biết trải qua bao đêm thức trắng luận đạo, Tào Tương cũng tới nhắc Hoắc Khứ Bệnh cũng đã đi hơn một tháng rồi rồi mà không gửi tin về.
Đội ngũ nhỏ tám trăm người tất nhiên khó có thể liên tục giữ liên lạc với hậu phương, thế nhưng hơn một tháng không có tin tức gì thì bất thường, Vân Lang có chút sốt ruột.
Phái du kỵ đi về phía tây trăm dặm không có tin tức, Tào Tương không ngồi yên được nữa, chuẩn bị dẫn thân binh đi tìm.
Hơn năm mươi người rời quân doanh thì phải sự cho phép của Tạ Trường Xuyên, vì thế Vân Lang viết công văn, lên Bạch Đăng Sơn một chuyến.
“ Không phải đi tìm làm gì cả, cứ đợi đi rồi bọn chúng sẽ về thôi.” Tạ Trường Xuyên không cho Tào Tương đi, ném trả công văn cho Vân Lang:
“ Tám trăm giáp sĩ ở phía tây là lực lượng đủ để diệt quốc rồi, dưới tình huống không có Hung Nô mà đám tiểu tử đó làm ra chuyện thiệt quân nhục quốc thì các ngươi nên lo chuyện chúng gặp phải khi trở về chứ không phải là trên đường đi.” Đầu gối Tạ Trường Xuyên đắp hai miếng dược cao màu trắng, không biết là thuốc gì mà ông ta trông có vẻ thoải mái lắm.
“ Y thuật của nha đầu rất tốt, nói lão phu bị nhức chân phải dự phòng từ trước, dược cao buộc vào chân, nong nóng dễ chịu, đúng là người sơn môn, không phục không được. So với nha đầu, đám y giả trong quân doanh đáng cho chó ăn.”
Vân Lang thấy lão gia này bên trọng bên khinh, nhận không ít lợi ích của mình mà thái độ hoàn toàn khác với Tô Trĩ, chỉ bản thân nhắc nhở:” Mạt tướng cũng là người sơn môn đấy, bản lĩnh nha đầu học của mạt tướng nhiều lắm.”
“ Xì ... Làm quan rồi còn là người sơn môn cái gì?” Tạ Trường Xuyên cố chấp cho rằng, người sơn môn phải ở trong núi ăn cỏ, thế mới đáng khâm phục:” Đã ra ngoài kiếm quan kiếm chức kiếm phú quý thì thành tục nhân rồi.”
“ Mạt tướng vẫn lo cho đám Khứ Bệnh, bọn họ mang quân lương chỉ đủ nửa tháng, giờ một tháng rồi, liệu có biến có gì không?” Vân Lang nhún vai chấp nhận xui xẻo:
Tạ Trường Xuyên ngả người ra sau, dưỡi thẳng chân mở rộng phạm vi tiếp nhân tinh hoa nhật nguyệt, ngáp dài:” Đây gọi là kiếm ăn đất địch, không cần lão phu giải thích chứ, thân là thống soái phải biết tự giác tiệt kiệm lượng thực cho triều đình, chớ có vài bà tháng lại bắt ở nhà tiếp tế. Năm nay chiến sự quá căng nên không dư binh lực đi càn quét, giờ nên xuất kích, thể hiện uy nghiêm quốc triều rồi.”
“ Đánh nhau với Hung Nô vài năm thôi mà phía tây đã có mấy đại tộc trên cả vạn người xuất hiện, nếu không giết đi vạn nhất những đại tộc đó sáp nhập lại với nhau, sẽ thành họa hại.”
Vân Lang thở dài:” Mạt tướng đang hỏi tới an nguy của đám Tạ Ninh, không phải hỏi là nên giết ai, đại soái không lo sao?”
“ Thời khắc chúng xuất chinh thì ngươi nên coi như chúng chết cả rồi, đó là sự tự giác nên có của người ở lại, chỉ cho ngươi đi giết người ta mà không cho người ta giết ngươi à? Nào, tiểu tử, đắp chăn cho cha ngươi.” Tạ Trường Xuyên kết thúc chủ đề:
Vân Lang chỉ đành cầm chăn tới đắp lên chân ông ta, còn cẩn thận nhét mép chăn xuống dưới, tránh lọt gió. Lão già không chịu chết này ngay cả sinh tử của con mình chẳng để ý, vậy thì không quá đáng lo.
Đã lên Bạch Đăng Sơn thì tất nhiên đi tìm Tô Trĩ, nha đầu thời gian qua ở biệt trên này.
Khác với Tạ Trường Xuyên ở một mình, mấy lão già khác thích tụ lại một chỗ, cũng đều chân trần, đầu gối buộc dược cao, dưới chân có chậu gỗ đựng nước thuốc, còn được thân binh của minh bóp chân.
Tô Trĩ ở bên không ngừng uốn nắn thủ pháp của đám thân binh, đám lão già thoải mái khép mắt hưởng thụ, nàng thấy Vân Lang mang món ngon tới tìm mình thì hai mắt cong veo cười thật ngọt, làm trái tim Vân Lang vô cớ nhảy một cái .