Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 429 - Q3 - Chương 050: Buông Lỏng Quá Mức Rồi.

Q3 - Chương 050: Buông lỏng quá mức rồi. Q3 - Chương 050: Buông lỏng quá mức rồi.

Nơi này biến thành trại dưỡng lão mất rồi, trận chiến vừa qua đám lão già thu hoạch vô số vinh quang, giờ chỉ còn đợi ý chỉ hoàng đế tới để ban sư về triều, sau đó kiếm chức vị trong quan, vô tư vô lự dưỡng già chờ chết.

Đến cả Mạnh Độ cũng không tỏ ra khó chịu với Vân Lang nữa, không giết được Triệu Phá Nô chẳng phải do bản lĩnh họ không đủ, mà dù Lưu Bội tới cũng chẳng làm gì nổi tấm văn điệp kia.

Nếu bảo bọn họ không có ý kiến gì về chuyện Lưu Ký lâm trận sợ địch là nói dối, chỉ là Triệu Phá Nô làm quá tuyệt tình, khiến bọn họ khó ăn nói.

Giờ Lưu Ký bị Tú Y sứ giả giết, chẳng thể trách họ bảo vệ bất lực.

Bùi Viêm bị thân binh bóp hơi mạnh, đau nhe răng, bảo Vân Lang:” Nha đầu nói rất nhiều bản lĩnh học từ ngươi, sơn môn có gì hay lấy cả ra đi.”

Vân Lang tranh thủ quảng cáo:” Tư mã muốn tiến một bước điều dưỡng thân thể thì phải đợi về Trường An, sư muội mạt tướng có mở một y quán ở Phú Quý trấn, tọa trấn là trưởng lão của Tuyền Cơ Thành, bản lĩnh còn cao thâm hơn mạt tướng và sư muội trăm lần.”

Thống lĩnh Trần Dư của Xạ Thanh doanh gật gù:” Được, đợi khi về sẽ tới Phú Quý trấn ngươi nói nghỉ ngơi một thời gian.”

Một lão tướng nhổm hẳn dậy:” Nghe nha đầu kể ngươi có cái trang tử lớn ở Thượng Lâm Uyển, giỏi, đất hoàng gia mà cũng kiếm được.”

Nhắc tới chuyện này Vân Lang vẫn tức:” Tốn những hai ngàn vạn tiền ...”

“ Ài, tiền tài là cái gì, có đất tốt là lãi rồi, quan nội hầu mà không có ba nghìn mẫu đất ở Trường An là mất mặt lắm đấy.”

Bùi Viêm chép miệng cảm thán:” Lần này ngươi về nói không chừng được phong hầu rồi, chưa nói chém đầu bao nhiêu, riêng tìm được lăng tẩm Mạo Đốn là đáng thưởng lớn.”

“ Xem xem, con nhà người ta như thế chứ, thằng tiểu tử không nên thân của lão phu, thôi, chả muốn nhắc ...”

“ Hư tước dùng tiền là mua được rồi, bằng này tuổi đã là thiếu thượng tạo, giỏi!”

Đám lão già nối nhau khen ngợi làm Vân Lang phải khiêm tốn chắp tay cảm tạ:” Mạt tướng chỉ may mắn thôi, lập được ít công, gây họa cũng không ít, lần này về bệ hạ không trách phạt đã là may mắn lắm rồi, sao dám mong phong hầu.”

Lời đám lão tặc chớ tin, tin là gặp họa, bọn họ là những người đã không còn động lực phấn đấu, gặp ai cũng tươi cười, vì bọn họ chẳng mong gì ngoài cuộc sống phú quý, hôm nay nói đông, mai nói tây, chính bản thân họ cũng chẳng tin.

Hành vi của tướng quân lúc nào cũng ảnh hưởng trực tiếp tới tướng sĩ, mà sau đại chiến là lúc mọi người hoàn hồn, lúc này không ai dùng quân kỷ nghiêm ngặt yêu cầu binh tốt nữa, nếu để thần kinh tiếp tục căng như dây đàn, thế nào cũng đứt, khi ấy rất dễ gây loạn.

Một số thì hoa chân mua tay nóng lòng đợi đám Hoắc Khứ Bệnh về để đi thu hoạch tài phú. Một số thì nằm ngang nằm ngửa khắp nơi như xác chết, canh phòng lỏng lẻo, càng có không ít kẻ nghe thương binh trở về khoe thức ăn ở Kỵ đô úy ngon lành thế nào lền tự ý bỏ quanh doanh tới ăn chực, mới đầu chỉ có một hai tên, sau thấy chẳng ai quản nữa liền kéo tới mỗi lúc một đông.

Như bây giờ gần hai trăm quân tốt chẳng mũ chẳng giáp ăn mặc lôi thôi lếch thếch như nạn dân chầu chực bên cạnh quân doanh Kỵ đô úy đợi ăn bánh bao, đám người này rõ ràng không phải là tới làm khách mà là làm cướp.

Vì chẳng khách khứa nào lại đỏ mắt nhìn lồng hấp như thế.

Hỏa phu cố gắng tránh trêu chọc vào bọn họ, hiện quân doanh ít người, có xung đột sẽ bất lợi, trong thời gian đợi bánh báo, mang tới mấy thùng cháo kê.

“ Bánh bao phải lúc nữa mới được cơ, vì chiêu đãi cái bụng, để có thể nhét được nhiều bánh hơn, các hỏa phu chuyên môn làm ít cháo, húp một ngụm cho trơn cổ họng.”

Có lẽ đầu tử hỏa phu nói dễ nghe làm đám quân tốt đó trật tự đi lấy bát gỗ để nhân cháo.

“ Các gia gia ở Bạch Đăng Sơn đánh sống đánh chết, ở đây ăn sung sướng, kẻ nào kẻ nấy nuôi thành lợn rồi.” Một tên bỏ cả mũ trụ xuống để đựng cháo, vừa húp sùm sụp vừa chửi bới:

Đầu tử hỏa phu nghe tên đó chửi bới vô lý mà vẫn cười:” Từ Bạch Đăng Sơn xuống tất nhiên là hảo hán, nhưng các vị gia gia, khi Kỵ đô úy tử thủ Câu Tử Sơn, các vị cũng đứng trên núi xem náo nhiệt. Hỏa phu bọn ta không đánh trận, nhưng tướng quân và các huynh đệ cũng là hảo hán.”

“ Trong doanh của các ngươi sao trống thế, chết hết rồi à?” Tên khác cất giọng rõ chướng tai:

Hỏa phu bĩu môi:” Nhìn các ngươi ăn mặc rách nát có ra người không? Một tháng nữa thôi là phải mặc áo da rồi, vậy mà chưa thấy phát áo, tướng quân liền dẫn huynh đệ đi kiếm cho mọi người rồi.”

Một tên quân hán có vẻ kinh nghiệm chỉ chỉ về phía tây, hỏa phu gật đầu.

“ Sướng, vậy là có nữ nhân để chơi rồi.” Quân hán cầm đầu thô tục kéo quần ra nhìn:” Chín năm không dùng rồi, mả cha nó, gia gia thấy ngựa cái cũng thèm mà chả biết còn dùng được không.”

Hỏa phu lắc đầu:” Không có chuyện đó đâu, đó là cấm lệnh của Kỵ đô úy.”

“ Hừ, vì các ngươi tới đây chưa bao lâu thôi, đợi vài năm nữa xem, gặp lợn nái cũng không bỏ qua đâu.”

Cả đám quân tốt cười hô hố hưởng ứng, nhắc tới nữ nhân là cả đám như ăn phải xuân dược, chỉ là lời lẽ mỗi lúc một thô tục bậy bạ không nghe nổi.

Nói chuyện một lúc thì hơi trắng bốc khi ngút trên lồng hấp, mùi thịt thơm ngào ngạt tỏa bốn phía, tức thì chẳng còn ai có tâm tư trò chuyện nữa, mắt nhìn lồng hấp hau háu như sói đói.

“ Rửa tay, rửa tay đi.” Hỏa phu chỉ máng nước được dẫn từ thủy xa đơn giản bên sông:

“ Lại không phải động phòng, tắm rửa cái gì?” Đám quân hán không hiểu, làm um lên, đòi ăn không chịu rửa tay:

“ Nơi này vừa chết bao người, toàn ruồi, thứ đó đậu trên xác người chết, các ngươi không sợ bệnh dịch, bọn ta sợ. Đi rửa tay đi, nhiều bánh bao lắm, ăn no chết luôn.”

Nghe tới dịch bệnh là cả đám chen lấn nhau đi rửa tay, đánh nhau bao năm có ai chưa chứng kiến một hai lần dịch bệch, cái thứ ma quỷ đó còn giết người nhiều hơn Hung Nô, thế nên không chỉ rửa tay, bọn họ còn cởi áo tắm luôn.

Tích tắc lồng bánh bao mở ra, lớp bánh trên cũng biến mất, đám người đó có tên còn trần truồng, nhưng chẳng ánh hưởng gì tới bọn họ ăn ngấu nghiến.

Khi cả đám ăn như chết đói chết khác ngạc nhiên thấy người Kỵ đô úy chẳng tới tranh ăn như họ nghĩ, mà múc cháo loãng ngồi húp.

“ À, họ ăn rồi, mọi người là khách, cứ ăn thoải mái.”

Kỳ thực người Kỵ đô úy ăn ngán bánh bao rồi, thà ăn bánh khô chứ không thèm ăn bánh bao nữa, nhất là bánh bao thịt ngựa.

Mỗi ngày đều có một đám người tới quân doanh Kỵ đô úy ăn chực, món ăn ngon với người Hán mà nói là thuốc an thần, tác dụng của một bữa ăn ngon, chẳng thứ gì so được. Ăn một bữa bánh bao thôi làm họ quên ác mộng vừa phát sinh trên chiến trường, những người bệnh tương đối nặng thì cần ba bữa.

Cảnh này làm Vân Lang nhíu mày không thôi, chẳng phải y tiếc lương thực, mà là toàn bộ quân doanh đã thả lỏng quá mức, không còn chút quân kỷ nào nữa, khiến y bất an.

Lại thêm năm ngày nữa, mưa thu liên miên tựa hồ không có điểm cuối, Tào Tương lại lần nữa xin Tạ Trường Xuyên xuất quân, còn dọa không cho sau này đám Hoắc Khứ Bệnh mà có mệnh hệ gì cứ ông ta mà tính sổ, Tạ Trường Xuyên đành phải gật đầu.

Trong cơn mưa không dứt, Tào Tương và Quách Giải mang theo một trăm giáp sĩ cùng với tiếp tế dựa theo lộ tuyến hành quân Hoắc Khứ Bệnh định ra trước đó, kết quả vẫn không có tin tức gì.

Cứ như bị thảo nguyên nuốt chửng.

Bình Luận (0)
Comment