Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 430 - Q3 - Chương 051: Lần Đầu Làm Cướp.

Q3 - Chương 051: Lần đầu làm cướp. Q3 - Chương 051: Lần đầu làm cướp.

Kỳ thực tám trăm kỵ binh đi trên thảo nguyên chỉ như chấm đen thôi, muốn tìm kiếm không dễ dàng.

Sau mấy ngày mưa mây đen cuối cùng cũng dần tan đi, Hoắc Khứ Bệnh thúc ngựa Ô Chuy đi lên ngọn đồi, ánh sáng xuyên qua mây đen chiếu, chiếu lên Hoắc Khứ Bệnh giáp đen, ngựa đen, trở thành điểm nhấn của khung cảnh.

Dưới triền đồi là mấy trăm cái lều, mục nhân nhìn thấy chiến kỳ đỏ rực xuất hiện tức thì nhốn nháo cả lên.

Hoắc Khứ Bệnh đánh giá quy mô của tiểu bộ tộc người Khương này, bảo với Triệu Phá Nô:” Lệnh bọn họ nộp năm trăm con trâu, năm nghìn con cừu, năm nghìn tấm lông cừu, nếu không giết không tha.”

Triệu Phá Nô khống chế chiến mã không nghe lời, chỉ nam đinh bộ tộc đã tập kết xong, nói:” Tướng quân, đáng lẽ phải đánh thẳng tới.”

“ Sau lưng ngươi là quân kỳ Đại Hán, không phải danh hiệu mã tặc.” Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng nói:

Triệu Pha Nô chỉ biết thở dài thúc ngựa xuống dốc, cách một tầm tên bắt hô to:” Tướng quân nhà ta có lệnh, nộp trăm trăm con trâu, năm nghìn con cừu, năm nghìn tấm lông cừu làm quân tư, nếu không giết không tha.”

Tức thì có giọng nói thô hào đáp lại:” Đây là mục trường của bọn ta, trâu là của bọn ta, cừu cũng là của bọn ta, bọn ta không nộp, bọn mã tặc khốn kiếp, có gan tới đây mà đánh.”

Tức thì mấy trăm mục nhân đã cưỡi lên ngựa, giơ đủ thứ binh khí hò hét trợ uy.

Hoắc Khứ Bệnh không đợi Triệu Phá Nô nói thêm, phất tay một cái, giật cương, ngựa Ô Chuy chồm lên, vừa hí dài vừa lao xuống đồi như cơn gió đen.

Tám trăm kỵ binh như bức tường đen từ từ trải dài qua hai bên, tốc độ từ chậm sang nhanh, khi xuống chân đồi tốc độ cũng lên tới mức cao nhất, đồng loạt giương nỏ bắn ào ạt.

Tên như châu chấu xuyên áo da, xuyên lồng ngực, người ngã ngựa hí liên hồi.

Ba đợt tên vừa dứt khì Hoắc Khứ Bệnh cũng đã xông vào đội ngũ địch, không có chút thương xót nào, trường kiếm nắm trong tay, chém đứt loan đao địch, lấy đi cả cái đầu trên cổ.

Ngựa Ô Chuy hung dữ tả xung hữu đột, cắn, húc, đạp, không ai tiếp nổi một chiêu của hắn.

Đội ngũ mục nhân chưa tới nghìn người làm sao chịu nổi tám trăm kỵ sĩ toàn thân giáp trụ xung phong, chỉ vài nhịp hô hấp đã hoàn toàn đâm xuyên trận địa địch.

Để lại con đường máu thịt lẫn lộn.

Chặn được vó ngựa của Hoắc Khứ Bệnh chẳng phải là võ sĩ cường hãn mà một đám ông bà lão gầy gò, bọn họ cầm gậy gộc.

Nhưng hắn chỉ dừng lại tích tắc, điều khiển ngựa Ô Chuy dựng vó đứng thẳng lên, cái móng sắt nặng nề đạp xuống, cái đầu mục nhân trên cùng vỡ toác như quả dưa hấu.

Mục nhân kinh hoàng liên tục lùi lại, có người hô:” Chúng tôi nộp, chúng tôi nộp.”

Hoắc Khứ Bệnh không dừng tay, trường kiếm trong tay phạt nửa cái đầu của một ông lão mục nhân vẫn dám vung vũ khí lao vào phía hắn.

Khi tấn công Hoắc Khứ Bệnh là đầu mũi tên, vì thế hắn đi tới đâu, quân đội sẽ tiếp tục đánh tới đó, tới lúc này ông bà lão kia mới vội vàng ném vũ khí đi quỳ cả xuống.

Hoăc Khứ Bệnh giơ tay hạ lệnh cho quân đội sau lưng dừng lại, hắn không giết người không có vũ khí, đó không phải nhân từ, mà là kiêu hãnh của hắn.

“ Tướng quân, có người dẫn nữ nhân trẻ nhỏ chạy về phía tây rồi.” Tạ Ninh thở hồng hộc thúc ngựa tới báo:

“ Kệ họ, ta không định đuổi cùng giết tận.”

Triệu Phá Nô cuống lên nói:” Tướng quân, chúng sẽ báo thù.”

Hoắc Khứ Bệnh coi ra gì:” Thì cứ tới.”

Trừ quân Hán ra, lúc này người duy nhất còn đứng là một bà già, bà ta vẫn ngoan cường dùng thuẫn gỗ lao vào kỵ binh cường tráng nhất.

Thuẫn gỗ xô vào giáp trụ vỡ tan nát, Lý Cảm bực bội gạt bà ta ngã nhào, bà ta lồm cồm bò dậy, lăn trên mặt đất mấy vòng, ôm lấy chân ngựa của Lý Cảm, dùng cả răng mà cắn, khiến hắn nhất thời không biết làm sao.

Từ đầu tới cuối chỉ diễn ra chưa đầy một khắc, người Khương chết thì đã chết, chạy được cũng đã chạy, chỉ còn lại gần ba trăm người già yếu bị bao vây ở giữa. Hoắc Khứ Bệnh thúc ngựa đi ngang qua đám mục nhân quỳ dưới đất:” Tộc trưởng chết rồi, ai là tộc trưởng mới?”

Người Khương quỳ dưới đất nhìn nhau không ai dám lên tiếng.

Bà lão đang ôm chân ngựa khiến Lý Cảm vô kế khả thi buông ta ra đi tới trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, ngoan cường nói lớn:” Ta đây.”

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, lặp lại yêu cầu:” Được, vậy bà là tộc trưởng mới, bây giờ ta muốn năm trăm con trâu, năm nghìn con cừu, năm nghìn tấm da cừu, mau đi chuẩn bị.”

Rồi búng một tấm thẻ đồng ra:” Cầm thẻ đồng này làm tín vật.”

Bà lão lắc đầu:” Không thể được, bọn ta sẽ chết đói mất.”

“ Đó là tiến cống mười năm qua, nếu không muốn bọn ta tới, các ngươi hãy đưa đến Bạch Đăng Sơn.”

Lời như vậy Hoắc Khứ Bệnh đã nói tới lần thứ tư, ba lần trước rất thuận lợi, sau khi Triệu Phá Nô tuyên bố xong là những bộ tộc kia chấp nhận chuẩn bị nộp bù cống phẩm mười năm, khi đại quân quay về đưa lên.

Vì thế Triệu Phá Nô còn không hài lòng, hắn cho rằng những người đó không đáng tin, đại quân đi rồi, bộ tộc đó sẽ bỏ chạy.

Hoắc Khứ Bệnh không nghe kiến nghị lập tức cướp bóc của hắn, dẫn đại quân đi qua những bộ tộc đó mà không mảy may xâm phạm chút tài sản nào của họ.

Chuyện đã tới mức này, bà lão không còn cách nào khác, nhìn xác chết ngổn ngang, hai dòng lệ đục ngầu tuôn ra, gật đầu đồng ý.

Hoắc Khứ Bệnh cũng không ở lại mảnh đất hoang tàn này, tiếp tục dẫn binh lên đường để lại đám người Khương la hét chạy đi tìm người thân của mình, sớm biết thế này từ đầu đã chẳng chống trả làm gì.

Đại quân đã đi rất xa rồi Triệu Phá Nô vẫn không ngừng quay đầu nhìn cái bộ lạc đang khóc rầm trời kia, hắn không chút tin tưởng nào về tin nghĩa của dị tộc.

Hoắc Khứ Bệnh trước nay không phải là người thích giải thích ý đồ của mình với cấp dưới, thấy Triệu Phá Nô không hiểu, hắn cũng kệ, nếu là Vân Lang thì hắn càng chẳng phải nhiều lời. Triệu Phá Nô cũng không cần lĩnh hội được, hắn chỉ cần nghe lệnh, nếu mệnh lệnh hắn cũng dám trái thì không thích hợp ở Kỵ đô úy nữa?

Đi thêm một lúc, Triệu Phá Nô rốt cuộc không nhịn được:” Tướng quân, nếu những bộ tộc đó không cống nạp mà bỏ chạy thì sao?”

“ Vậy ngươi định làm thế nào?”

“ Cướp giết.” Triệu Phá Nô trả lời ngắn gọn dứt khoát:

Hoắc Khứ Bệnh hừ một tiếng:” Ngươi là người Hung Nô sao?”

“ Thuộc hạ tất nhiên không phải.” Triệu Phá Nô rối rít xua tay:

“ Vậy thì đừng học bọn chúng, nếu không ngươi cũng khác gì.” Hoắc Khứ Bệnh không nói thêm nữa, đạo lý đơn giản, chuyện người Hung Nô làm thì hắn không làm, chủ yếu muốn những bộ tộc đó có ấn tượng nhìn thấy Hung Nô chỉ có chết, gặp quân Hán thì còn có thể sống, tất nhiên nảy ra ý quy thuận Đại Hán. Càng không thể học cách giết gà lấy trứng của người Hung Nô, đó là cách ngu xuẩn nhất.

Để một bà lão làm tộc trưởng bộ lạc sẽ mang lại ảnh hưởng sẽ rất sâu, nếu có thể Hoắc Khứ Bệnh muốn thủ lĩnh bộ tộc thảo nguyên đổi hết thành các bà lão.

Đối với nữ nhân mà nói, để con cháu sống sót mới là hạnh phúc lớn nhất.

Còn những kẻ có lý tưởng, có chí lớn thì hắn cho rằng phải giết hết, không cho loại như vậy có cơ hội nào, nếu không sẽ là họa hại tương lai.

Bình Luận (0)
Comment