Thám báo chạy trên thảo nguyên, vó ngựa đi tới đâu kinh động vô số chim chóc, chúng đạp cánh náo loạn bay lên không, có những con vụng về chạy lạch bạch vùng vẫy trong bụi cây. Một số con thú nhỏ lao vù đi, tách ra một làn sóng giữa cỏ xanh, nhanh chóng biến mất ở phương xa.
Sói hoang đứng trên đồi đất cùng hú dài, cảnh cáo nhân loại bước vào lãnh địa của bọn chúng.
Khác hoàn toàn với sói ở Quan Trung, những con sói thảo nguyên có khả năng đạt tới kích cỡ của một con bê này hoàn toàn không sợ người, mặc dù không dám tấn công đại quân nhưng chúng vẫn lầm lũi bám theo số lượng đông tới hàng trăm con.
Đối với đại quân Kỵ đô úy mà nói, bọn chúng còn đáng sợ hơn cả quân đội người Khương, mới đầu do lơ là khiến gần chục người bị chúng dùng đủ thủ đoạn tập kích gây thương tích không nhẹ, ngay cả thám báo nếu ít hơn mười người cũng sẽ bị chúng tấn công.
Nhất là sắp tới mùa đông khắc nghiệt, đàn sói càng hoạt động tích cực, chính vì thế mà Hoắc Khứ Bệnh không thể tùy tiện phái người đưa tin, nếu không chỉ làm mồi cho chúng.
Nhờ có Triệu Phá Nô, Kỵ đô úy có mục đích rất rõ ràng.
Còn chưa đi tới bộ tộc lớn mà Triệu Phá Nô nói đã nhìn thấy thủ lĩnh bộ tộc nhiệt tình hiếu khách, bọn họ chuẩn bị con cừu thật béo, lấy sữa ngựa thơm nhất chiêu đãi khách phương xa.
Những gương mặt đôn hậu tươi cười, lại có cả những mỹ nữ tộc Khương xinh đẹp nhiệt tình, tất cả đều thể hiện lòng hiếu khách của tộc trưởng.
Thế nhưng ở đằng xa Hoắc Khứ Bệnh còn nhìn thấy đội ngũ kỵ binh hùng dũng, không giống kỵ binh do mục nhân tạo thành, những người này có kẻ thân mặc thiết giáp, vũ khí trong tay không phải loan đao và lang nha tiễn đơn giản, mà ánh lên chất thép.
Một khắc trước tộc trưởng luôn miệng đồng ý với điều kiện của Hoắc Khứ Bệnh, một khắc sau đầu lâu của ông ta đã bay lên trời.
“ Giết!”
Một tiếng rống ngắn gọn của Hoắc Khứ Bệnh khiến toàn bộ Kỵ đô úy huyết khí sục sôi.
Triệu Phá Nô cười vang, đi đầu xông vào đội ngũ kỵ binh Khương tộc, Lý Cảm, Tạ Ninh cũng không chịu thua kém, tướng quân đã ra lệnh như thế nghĩa là trận này không phong đao.
Đội quân được Hoắc Khứ Bệnh huấn luyện suốt ba năm, trước đó lại được Vũ Lâm quân huấn luyện năm năm, đối diện với quân đội mục nhân lập nên trong lúc gấp gáp, kết quả khỏi nói cũng biết.
Đó là chỗ dựa lớn nhất của quân Hán khi đối diện với Hung Nô đông đảo mà mặt không đổi sắc.
Thiếu thời vào quân doanh, tóc trắng mới về quê, bọn họ là quân nhân chuyên nghiệp.
Cho dù chỉ có tám trăm người, đối diện với ba nghìn người Khương, phát động tấn công trước vẫn là bọn họ.
Không giải thích, không mắng nhiếc, không có sứ giả qua lại, khi người Khương đầu tiên lọt vào tầm xạ kích, quân Hán rút ngay đoản mâu ném tới ...
Tướng lĩnh người Khương không hiểu, tộc trưởng đã chuẩn bị chấp nhận mọi điều kiện của người Hán, vì sao lại gây ra cuộc tiến công mãnh liệt như thế.
Người Hung Nô tới, mang đi thiếu nữ mỹ lệ nhất của người Khương, cừu dê béo nhất, thảm đẹp nhất, nghe người bộ tộc khác chạy tới nói, người Hán không tham lam như thế, chỉ cần tiến cống là được.
Không ngờ người Hán tới, lại muốn lấy mạng toàn bộ bọn họ.
Tướng lĩnh vung trường đao đỡ kiếm của Tạ Ninh, bi phẫn hét lên:” Bọn ta không phản kháng.”
Tạ Ninh cười dài:” Không biết, đó là quân lệnh của tướng quân, ha ha ha, ngươi khá đấy, thử đòn nữa.”
Tám trăm người kia làm bốn đội, mỗi đội là thanh chùy thủ sắc bén đâm xuyên qua quân trận người Khương, người Khương như mỡ trâu gặp đao nóng, chạm vào là tan.
Rõ ràng lực lượng đông hơn, những mỗi người Khương cảm tưởng mình đang phải đối diện với một đám quân Hán hung hãn, cảm giác tuyệt vọng dâng lên liền có người xoay đầu ngựa bỏ chạy vào thảo nguyên.
Khi có cả trăm người chạy thì không ai còn tâm tư tác chiến nữa, không ai muốn dùng mạng mình sáng tạo cơ hội cho người khác, thế là chỉ mới hai đợt xung sát, người Khương đã chạy quá nửa.
Tướng lĩnh người Khương không cam tâm rút nỏ tiễn trên tay ném đi, rống lên:” Không được chạy, không được chạy, chúng ta đông hơn, đừng chạy.”
Thế nhưng chẳng ai nghe lời hắn, chẳng biết rằng xoay lưng đo không khác gì con lợn phơi cái bụng ra cho đồ tể, nỏ tiễn của Kỵ đô úy không chỉ bắn xa còn sắc bén, trong vòng năm mươi bước xuyên cả thiết giáp mỏng, nói gì đa số người Khương còn chẳng có giáp da.
Nhìn chiến sĩ trong tộc nối nhau ngã từ trên ngựa xuống, tướng lĩnh người Khương ngửa mặt gào khóc, như hổ điên lao vào tướng quân giáp đen đứng giữa quân trận.
Triệu Phá Nô, Tạ Ninh, Lý Cảm lấy Hoắc Khứ Bệnh làm trung tâm mở rộng vòng chiến.
Hoắc Khứ Bệnh ngồi trên mình ngựa, bình tĩnh quan sát xung quanh, ngựa Ô Chuy không cần điều khiển nhẹ nhàng né tránh tử thi đầy đất, như tản bộ ở hoa viên.
Trường đao gạt bay kiếm, tướng lĩnh người Khương đấm vào mặt quân Hán lướt qua hắn, mấy cái răng mang theo máu bay lên trời, quân Hán bị đòn mạnh gục xuống ôm cổ ngựa mà chạy.
Hoắc Khứ Bệnh đã định thúc ngựa lên đích thân giải quyết thì Triệu Phá Nô đã múa trường mâu xông tới, cùng tướng lĩnh người Khương đánh nhau tưng bừng.
Mặt đẫm máu Lý Cảm quay lại bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, hét to:” Có cần truy kích không? Bọn chúng chạy nhiều lắm rồi.”
“ Không cần, nhanh chóng kết thúc chiến đấu đi, ta muốn tới doanh trại của chúng, xem chúng che dấu cái gì.”
Mười mấy mũi tên ào áo bắn tới, tướng lĩnh người Khương không cầm nổi đao nữa, máu không ngừng từ miệng trào ra, người từ từ nghiêng đã ngã uỵch xuống ngựa.
“ Chỉ thêm một lúc nữa, ta có thể giết hắn.” Trúng một sống đao của đối phương, Triệu Phá Nô khóe miệng dính máu bất mãn rống lên:
Chẳng ai thèm để ý tới hắn, nhanh chóng tìm lại đoản mâu của mình trên chiến trường, rút lại nỏ tiễn, thuận tiện cho mỗi cái xác một thương, rồi tập hợp lại đội ngũ theo tướng quân tiến về khúc sông.
Phương xa truyền tới tiếng tù và ù ù, chẳng mấy chốc thảo nguyên khắp nơi toàn là người bỏ chạy tán loạn.
Đại quân không truy kích mà thuận theo con sông đi về phía bắc, hơn ba mươi dặm liền gặp một bình nguyên, ở đây không còn nhiều mục trường nữa mà thay vào đó là những cánh đồng rộng bao la, thanh khoa vừa mới chín, bông trĩu xuống, chỉ còn đợi thu hoạch.
Không dưới năm nghìn mẫu, ở Đại Hán thì không phải là nhiều, còn ở thảo nguyên thế này đủ chấn động rồi, nhưng như thế chưa phải điều khiến quân Hán kinh hãi nhất, mà là một tòa thành đang xây dựng dở dang.
Một con sông lớn chạy bắt ngang qua thảo nguyên, ở chỗ sông uốn khúc có một tòa thành, thành này xây bằng đá, ba mặt là tường thành một mặt lấy sông lớn làm lá chắn thiên nhiên.
Vẻn vẹn từ kết cấu của tường thành có thể dự đoán, một khi xây xong, tòa thành này phải dung nạp được mười vạn người, không ai ngờ ở giữa thảo nguyên lại có thể xuất hiện nơi thế này, cả Triệu Phá Nô từng tới đây cũng không nói lên lời.
Quân Hán tiến tới, người Khương ở ba mặt khác đua nhau bỏ chạy, chỉ có đám người chính diện la hét chạy tới, nghe giọng có vẻ là người Hán.
Những người này rất có quy củ, không xông tới đại quân mà quỳ ở hai bên đường, chứng tỏ không phải là lưu dân, mà là những người có kiến thức.
“ Phái đi năm trăm người, tức tốc chiếm lấy thành trì.”
Triệu Phá Nô, Lý Cảm tự động dẫn đội ngũ của mình tăng tốc phóng về phía thành trì.
Hoắc Khứ Bệnh ghìm cương ngựa quát:” Ai là thủ lĩnh bước ra trả lời.”
Một người Hán trung tuổi đứng dậy, chưa nói gì đã mếu miệng khóc:” Ôn Ngọc Phác, Hồ thương Ôn Ngọc Phác, hắn lừa chúng tôi tới đây, nói rằng muốn xây một trang viên lớn ở biên ải, còn trả trước rất nhiều tiền công. Kết quả là rời Tịnh Châu, hắn liến xích chúng tôi lại, áp giải tới nơi này.”
“ Không những phải dạy người Hồ làm ruộng, còn phải xây thành cho người Hồ, rèn vũ khí cho chúng, làm ngày làm đêm, có chút bất mãn là đòn roi tới chết. Khi tới đây có hai trăm bảy mươi người, giờ chỉ còn chưa tới hai trăm người.”
Hoắc Khứ Bệnh hít sâu một hơi, đây là chuyện không tầm thường:” Các ngươi ở đây bao lâu rồi?”
“ Ba năm, tướng quân đã ba năm rồi, nghe nói tên Ôn Phác Ngọc đó vẫn tiếp tục lừa người Hán tới đây xây thành, tướng quân nhất định phải bắt hắn hỏi tội.”