Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 432 - Q3 - Chương 053: Lá Gan Của Tào Tương.

Q3 - Chương 053: Lá gan của Tào Tương. Q3 - Chương 053: Lá gan của Tào Tương.

Người Hán đứng đầu họ Lưu, tên Lưu Bổn, người cùng tộc với thiên tử, trước kia là tượng sư trong Đại tượng tác.

Không biết ông ta thực sự có huyết mạch hoàng gia không, dù sao lời ông ta đầy hàm ý đó, lúc thì khóc lóc cầu khẩn, lúc thì hết sức tự nhiên nhắc tới tên một người hoàng tộc, nhờ Hoắc Khứ Bệnh chuyển lời về Trường An.

Hoắc Khứ Bệnh cơ bản không tin lời kẻ vì kiếm tiền mà không cẩn mạng, ngay cả biên cương mà cũng dám tới, chứng tỏ chẳng thật thà chất phác gì.

Tòa thành tuy mới xây dựng được một nửa nhưng tường thành đã gần hoàn thiện, nếu chẳng phải cổng thành còn chưa lắp, tên tộc trưởng kia tuyệt đối đã không có thái độ nhũn nhặn như vậy.

Ngoài ra tên Lưu Bổn này ngoại trừ chuyện bị Ôn Ngọc Phác lừa ra thì lời còn lại đều là dối trá, cưới bốn lão bà người Khương, còn có căn nhà không tệ, chứng tỏ lão già này sống ở Hà Khúc thành tốt lắm.

Càng không có chuyện bị người Khương đánh chết gần trăm người, kẻ nào kẻ nấy hồng hào béo tốt, làm gì có chút nào giống bị ngược đãi?

Hà Khúc thành không tệ, cách Sóc Phương năm trăm dặm, cách Bạch Đăng Sơn chưa tới bốn trăm dặm, nếu trú một đội quân ở đây, cả vùng Hà Sáo rộng lớn hoàn toàn ở trong vòng tay Đại Hán.

Từ Hà Khúc thành tiếp tục đi về phía tây, phía nam là địa bạn của Bạch Dương vương, nhờ Vệ Thanh đại thắng Hung Nô mới tạo nên cơ hội hưng thịnh của người Khương.

Một tòa thành có thể khống chế ngàn dặm, không nên phá, càng không thể để trống cho người Khương cướp lại.

Vì thế Hoắc Khứ Bệnh quyết đoán trú quân ở lại không tiến thêm nữa, còn muốn Vân Lang dẫn số nhân mã còn lại tới đây, hắn tin có Vân Lang với đám công tượng khốn kiếp tham tiền này, Hà Khúc thành sẽ nhanh chóng phát triển. Vân Lang đã có thể biến Thượng Lâm Uyển hoang vu thành khu vực giàu có thì cũng có thể biến đây thành tòa biên thành làm cứ điểm quân Hán ở phương bắc.

Với đồng ruộng bao la ngoài kia, quân đội trú ở đây không phải lo lắng về lương thảo nữa, tự cung ứng rồi.

Nếu nói có điểm nào đó không hay là nó cách Đại Hán quá xa, một khi có chiến sự, chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình.

Vì vậy Hoắc Khứ Bệnh viết hai phong thư, một gửi cho Vân Lang, một gửi Tạ Trường Xuyên, ngoài ra còn viết một bản tấu gửi cho lão hoạn quan, mong ông ta có thể dùng con đường nhanh nhất đưa tới cho hoàng đế phát hiện mới này.

Lý Cảm, Triệu Phá Nô, Tạ Ninh vẫn ở ngoài thành truy sát nam tử trưởng thành, theo như kế hoạch của Hoắc Khứ Bệnh, số người Khương này phải chia thành mười bộ tộc nhỏ, trước đó phải dọa cho người Khương sợ vỡ mật.

Nếu không với tám trăm người bọn họ, một khi đối diện với sự chống đối của người Khương sẽ vô cùng gian nan.

Trước khi Vân Lang tới nơi, phải lắp cổng thành lên, sau đó dựa vào thành mà thủ.

Lưu Bổn tuyệt vọng nhận ra, cuộc sống tốt đẹp của ông ta đã không quay trở lại nữa rồi, trước kia làm việc cho người Khương, chỉ việc chỉ huy, đến ngồi một chỗ cũng có người hầu hạ.

Bây giờ ông ta mặc quần áo rách nát, lẫn trong đám người Khương bị bắt, làm việc cật lực, lười biếng một chút là roi trâu quất lên lưng, đúng như lời bịa đặt trước đó.

“ Trước khi đất đóng băng không đào được hào, chém!”

“ Ba mươi ngày không xây xong tường thành, chém!”

“ Mười ngày không xây xong doanh trại, chém!”

Lưu Bổn cứ nghĩ những quân lệnh này để dọa người ta, hoặc là dùng với người Khương thôi, nhưng quân lệnh của Hoắc Khứ Bệnh đưa ra chưa bao giờ có chiết khấu, khi có hai đồng bạn của ông ta vì chống đối sự hà khắc của Hoắc Khứ Bệnh liền bị chặt đầu tại chỗ, không ai dám làm việc đối phó nữa.

....... …………

Tào Tương rời Bạch Đăng Sơn đi về phía tây được hai trăm dặm liền không tiến lên nữa, lá gan của hắn chỉ đủ cầm cự tới chỗ này thôi.

Cho dù lòng lo cho an nguy của Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, lá gan nói với hắn, chỉ đi được tới đây, tiếp tục tiến tới, mình sẽ bị hoang nguyên nuốt chửng.

Ai chưa thực sự tới thảo nguyên, chưa từng trải qua cảm giác bốn phương tám hướng là không gian bao la, rộng lớn tới mức khiến người ta bất lực, khiến người ta không phân biệt được đông tây nam bắc thì không có tư cách chê người khác nhát gan.

Dòng Sắc Lặc, dưới Âm Sơn, trời như chiếc lều, bao trùm lên bốn nội. Trời xanh xanh, nội mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê.

Cảnh trí như vậy đẹp thì đẹp đấy, đọc thi ca đó phải ngồi ở nơi an toàn mà đọc mới có thể khiến người ta hướng về hồng hoang, hướng về ý thơ tự do.

Còn Tào Tương đứng trên đồi xanh, căng mắt nhìn bốn phía chỉ thấy hoang nguyên vô tận đọc thi ca như vậy, chỉ làm người ta bất an. Nếu như bên cạnh Tào Tương là Vân Lang thì hắn còn dám đánh liều tiến vào hoang nguyên.

Đáng tiếc bên cạnh chỉ có Quách Giải.

“ Có một đàn sói đã theo chúng ta hai ngày rồi.”

Những lời của Quách Giải tất nhiên chẳng giúp ích gì, Tào Tương nghiến răng:” Ta chỉ muốn bọn chúng xông tới cắn chết ta cho rồi, đỡ phải day dứt.”

“ Mạng tiểu nhân không đáng tiền, phải bảo vệ hầu gia về an toàn thì mới có giá trị, nếu không sẽ bị đưa lên bàn mổ của quân tư mã. Đi hay ở, đều trong ý niệm hầu gia, tiểu nhân thề chết đi theo.” Quách Giải biểu lộ trung thành:

Tào Tương suýt rơi nước mắt, nhưng chẳng phải vì cảm động, mà là sợ hãi:” Ta biết ta phải tiến lên ... Nhưng ta không dám, không dám .. Ha ha ha, ta có lỗi với Khứ Bệnh, với A Cảm , với A Lang.”

Thân binh đội trưởng Tào Lương nhìn cảnh này mà đau lòng, chủ tử ở Trường An rất to gan, chuyện gì cũng dám làm, họa gì cũng dám xông vào, chuyện ác gì cũng dám gây ra ... Nhưng dù sao đó là ở Trường An.

Hai trăm người ở giữa thảo nguyên bao la thế này, chẳng có lấy chút cảm giác an toàn nào.

Tâm tình Quách Giải cũng cực kỳ tệ hại, hắn chẳng còn muốn đi vào thảo nguyên, càng không muốn chiến đấu, hành vi gian xảo của hắn ở Bạch Đăng Sơn bị Tạ Trường Xuyên bắt được, toàn bộ công lao trước đó bị xóa sạch.

Hắn không muốn ở chỗ khốn kiếp này, nơi mang hoang toàn đám n gười thô lỗ ngu xuẩn không giành cho hắn.

“ Hầu gia, chúng ta phải về thôi, quân tư mã yêu cầu chúng ta chỉ thăm dò hai trăm dặm, nay đã tới cực hạn. Đi về phía trước rất có khả năng gặp phải mã tặc, thậm chí gặp đàn sói lớn hoặc thuộc bộ tộc bất thuần. Ngài cũng nghe thấy rồi đó, đàn sói kêu suốt ngày đêm, chúng đang gọi những đàn sói khác tụ tập, mà mã tặc thường theo sau đàn sói trục lợi ...” Tào Lương thấy mặt chủ tử trắng bệch thì không đành lòng:” Hầu gia, chúng ta ở đây cắm trại hai ngày cũng được.”

Tào Tương bóp chặt tay, giọng run lên từng chập:” Phải tiến lên, tới khi tìm được Khứ Bệnh, A Cảm mới thôi, thảo nguyên nguy hiểm, ta biết ... Nhưng vì thế ta càng không thể để họ chỉ có một mình ... Nếu, nếu ta lạc trong thảo nguyên, Khứ Bệnh, A Cảm dù phải lục tung thảo nguyên lên cũng phải tìm cho được.”

“ A Lang tuy nhát gan, nhưng y cũng sẽ không chút do dự đi tìm ta, sẽ tới khi ta cần nhất, vậy thì ta cũng không thể bỏ lại bằng hữu của mình.” Nói tới đó kiên quyết ra lệnh:” Đánh ngất ta đi, đừng để ta nhiễu loạn quân tâm, liên lụy các ngươi. Đánh ngất ta, sau đó toàn quân tiếp tục tiến lên, đến khi tìm thấy họ mới thôi.”

…. ….

Bình Luận (0)
Comment