Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 433 - Q3 - Chương 054: Đội Quân Cứu Viện Tạp Nham.

Q3 - Chương 054: Đội quân cứu viện tạp nham. Q3 - Chương 054: Đội quân cứu viện tạp nham.

Nhìn sắc thu ngày một đậm mà Hoắc Khứ Bệnh còn chưa về, Tào Tương cũng chẳng thấy đâu, tâm trạng Vân Lang ngày một tồi tệ cả quân doanh không ai dám nhìn thẳng vào mắt y.

Ngày qua ngày Vân Lang đứng trên tháp cao nhất lô cốt nhìn về phía dây xa thăm thẳm, thi thoảng như thấy gì đó rồi chạy xuống phóng ngựa đi, rồi thất thểu trở về, đôi khi y sợ nhất thấy một hai tàn binh bại tướng chạy về báo tin dữ.

Vân Lang từng tin, có mình ở đây, Hoắc Khứ Bệnh không thể chết vào năm hai mươi tử tuổi, y còn định vào lúc thích hợp dẫn huynh đệ thân thiết nhất của mình tới Thủy Hoàng lăng ... Đương nhiên nhất định phải là lúc hắn sắp chết, hoặc là sắp chết già, dấu giếm huynh đệ cả đời là điều không nên.

Nếu Hoắc Khứ Bệnh không chết khi hai mươi tư tuổi vậy nhất định phải nghĩ tới con đường sau này, trời mới biết đám danh tướng cái thế của Đại Hán làm sao, ai nấy thấy Lưu Triệt như chuột thấy mèo.

Dù Nhị Sư thướng quân bị Lưu Triệt giết toàn tộc thì sự báo thù lớn nhất cũng là dẫn hai vạn thiết kỵ chém giết tới tận chân trời đến khi toàn quân bị diệt.

Vương triều Đại Hán bị Lưu Triệt làm nguy cơ tư bế, không ngờ hắn hạ một phong chiếu thư tự trách tội, thiên hạ không ai không rơi lệ, hoạt động phản kháng rầm rộ ở dân gian biến mất thần kỳ.

Tổng thể những điều trên là, Vân Lang cũng rất sợ Lưu Triệt.

Tên đó điên lên cả nhi tử cũng giết, thiên hạ còn ai dám tự nhận là an toàn?

Khi Tào Tương cũng rời Bạch Đăng Sơn một tháng, Vân Lang lý trí mấy cũng không ngồi yên nổi, ba tên khốn kiếp vào thảo nguyên cả rồi, y không đi không được.

Sống, tất nhiên là mọi người cùng vui, chết ... Vân Lang cũng khó sống được.

“ Ngươi thực sự muốn đem Truy trọng doanh đi tìm đám Hoắc Khứ Bệnh?” Tạ Trường Xuyên không hiểu, cho dù nhi tử ông ta cũng bặt vô âm tin:” Thương binh, mã phu, hỏa phu ... chưa kể tướng quân lại là ngươi, không đủ cho sói ngoạm một miếng.”

“ Nếu đại soái cho mạt tướng mượn ba nghìn thiết kỵ thì tốt quá.” Vân Lang gần như mở to mắt chớp chớp nịnh bợ, đây là chiêu bắt chước Tô Trĩ mỗi lần làm nũng y:

Tạ Trường Xuyên rùng mình thẳng thừng từ chối:” Tuyệt đối không thể.”

Vân Lang lại vội nói:” Nghe nói đại soái có sáu trăm thân binh, ai nấy đều là dũng sĩ.”

Tạ Trường Xuyên nhắm mắt lại, đành nói:” Ba trăm thôi, ta còn nghe nói quân tư mã cũng có năm trăm thân binh, đều là hổ lang.”

Thế là Vân Lang lại đi tìm Bùi Viêm, cuối cùng y có được năm trăm giáp sĩ cường hãn nhất trong quân đội Bạch Đăng Sơn.

“ Muội thực sự muốn đi theo ta sao?” Vân Lang nhìn Tô Trĩ đang thu thập hành trang:

“ Kỳ thực muội cũng là người Kỵ đô úy mà.”

“ Ta thấy đám Khứ Bệnh nhất định sẽ không chiến tử, chỉ không biết bọn họ gặp phải chuyện gì, đã đi đâu, có thể đang ngồi trong lều người Khương ăn uống, cũng có thể đang tử thủ ở chỗ hiểm yếu nào đó. Tóm lại chuyến đi này không dám chắc chắn bất kỳ điều gì, ta cũng không rõ mục đích ở đâu, thảo nguyên bao la như thế.”

“ Muội đi với huynh, tới tận chân trời cũng không phải chuyện xấu.” Tô Trĩ nở nụ cười khoe hàm răng trắng đều đặn:” Muội sẽ là người chết cuối cùng nhé?”

Vân Lang đặt tay lên má nàng, trịnh trọng đáp:” Nhất định là thế.”

Tư Mã Thiên đặt toàn bộ thẻ trúc lên một cỗ xe trâu, nhìn thân binh của Tạ Trường Xuyên kéo đi, rất không cam lòng.

“ Những thứ đó ta còn chưa chỉnh lý xong, không biết phụ thân ta có thể hiểu thấu được hết không.”

Vân Lang nói thẳng:” Huynh không cần đi, đi cũng là gánh nặng thôi.”

Tư Mã Thiên kiên quyết lắc đầu:” Ta muốn viết tổng cương ( Dị tộc chí), nhất định phải đi, cơ hội thế này cả đời chắc chỉ có một lần thôi.”

Cao Thế Thanh há cái miệng đen xì xì ra muốn nói, nhưng người không có lưỡi nói cái gì, chỉ có thể ú ớ ầm ĩ, Ba Phu phiên dịch thừa thãi:” Hắn nói ở lại mà không có tư mã, sẽ bị lão già kia giết mất.”

“ Được rồi, cho ngươi theo, sống được thêm ngày nào tốt ngày đó.”

Thế là đội quân tạp nham của Vân Lang được bổ xung thêm nữ nhân, văn sĩ, trộm mộ, kéo theo đội xe dài rời lô cốt đầu cầu.

Cả đám lão tướng đứng trên thành tiễn chân.

Bùi Viêm đấm mạnh vào vách tường đất, giận dữ nói:” Bọn trẻ đúng là chẳng được việc gì, đi cướp một chuyến thôi mà sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.”

Người khác nói:” Ít ra chúng còn có một bầu máu nóng, thấy huynh đệ có nạn là không quản nguy nan, đứa nọ đứa kia nối nhau đi cứu.”

Tiếng thở dài sườn sượt khắp tường thành, bọn họ già rồi, không còn nhiệt huyết ấy nữa.

Chỉ có Mạnh Độ là do dự:” Nhưng mà đi cứu viện cũng đau cần mang cả thương binh theo.”

Tạ Trường Xuyên ngớ ra nhìn Bùi Viêm, Bùi Viên quay đầu nhìn lô cốt trống trơn cũng chẳng hiểu.

…… …… ….

Ngươi không có áo?

Chúng ta chia cùng

Vương muốn hưng binh, mâu giáo lo cùng

Đánh dẹp thù chung

Ngươi không có áo?

Chúng ta mặc chung

Vương muốn hưng binh, mâu kích sẵn sàng

Đi vào đội ngũ.

Ngươi không có áo?

Thay phiên nhau mặc

Vương muốn hưng binh, chuẩn bị giáp kích

Cùng nhau xung trận.

Thương binh ngồi trên xe ngựa nhìn Bạch Đăng Sơn cứ xa dần, chẳng biết ai hát bài ( Tần Phong) đầu tiên, thế là mọi người cùng hát, tiếng hát vô cùng bi tráng.

Đây tuy là bài hát thời Tần, nhưng lại vô cùng nổi danh ở Đại Hán, dù sao trong Kỵ đô úy cũng đa phần là người Tần, tổ tiên bọn họ năm xưa cảm tạ ơn không giết của Lưu Bang, vì thế mà ra sức dưới trướng ông ta.

Bây giờ cũng chẳng nói rõ được là người Tần hay người Hán.

Vân Lang cũng hát theo, còn hát rất hưng phấn.

Mọi người nhìn Vân Lang nghêu ngao hát mà chẳng hiểu, tư mã hình như vừa rời lô cốt là biến thành con người khác vậy, sự sầu thảm bi thương khiến người ta không thở nổi trước đó đã biến mất rồi.

Chỉ Lưu Nhị là biết một chút, năm ngày trước có một đội kỵ binh về tới lô cốt, gia chủ đã bắt đầu bất thường.

Thảo nguyên vào mùa thu đang dần dần chuyển sang sắc vàng, là màu vàng óng chứ không phải là màu vàng héo úa.

Cỏ vàng đi, nhưng không mất nước, vẫn mươn mướt sức sống.

Trâu bò kéo xe cứ muốn cúi đầu xuống gặm, nhưng bị hàm thiếc ngăn cản chẳng thể hưởng thụ món ngon đó.

Tô Trĩ ngồi trên càng xe trâu, đung đưa hai chân, nàng thích quả bóng lông của bồ công anh, luôn có quân sĩ trẻ cười hì hì chạy trên thảo nguyên mang về cho nàng bồ công anh mới nở hôm qua, còn nguyên quả bóng lông ấy, để nàng thổi phù một cái cho mầm mống bồ công anh bay khắp nơi.

Tiếng cười trong veo của Tô Trĩ truyền tới tai Vân Lang, y nằm trên xe trâu dưới thân là thảm dầy, cứ như nằm trên mây.

……… ………..

Tiện nói về cái chết của Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh sau khi giết Hung Nô một trận thê thảm, đuổi Hung Nô chạy một lèo không dám quay đầu tới tận Thổ Nhĩ Kỳ, lập kỳ công sau này cũng không có bất kỳ danh tướng hay triều đại nào có thể lặp lại, hắn đã lên núi lập đàn tế thiên tuyên cáo thành công.

Nên nhớ tế thiên báo công là chuyện chỉ hoàng đế mới được làm.

Thế nên sử gia nhận định, Hoắc Khứ Bệnh dù bình an về triều Hán Vũ đế không tha cho hắn, Hoắc Khứ Bệnh bị bệnh chết năm 24 tuổi có thể xem là may mắn, nếu không về triều vừa chết lại còn họa tới cả nhà.

Đặt tên là Khứ Bệnh ( trừ bệnh), cuối cùng vẫn chết vì bệnh, thoát được họa chặt đầu thì sau này hai thằng con làm phản, rốt cuộc cả nhà vẫn bị chém, đúng là định mệnh không thể thoát.

Bình Luận (0)
Comment