Mở mắt ra là nhìn thấy mây trắng như bông, Vân Lang nhìn tới si mê, nhìn suốt cả dọc đường, nhìn tới bốn ngày, nhìn thành thằng ngốc. Vân Lang không đi ở trên cùng, mà tụt lại ở cuối cùng, bên cạnh là sáu quân tốt Kỵ đô úy.
“ Được rồi, bây giờ các ngươi có thể về Bạch Đăng Sơn đem thư cho đại soái và lão già chết tiệt kia.”
Viên thập trưởng giơ ngón cái lên:” Tư mã đúng là thần cơ diệu toán, kiếm thêm được năm trăm dũng sĩ và nhiều vật tư như thế. Thuộc hạ lần này về Bạch Đăng Sơn sẽ đi chậm một chút, đại soái có biết tin muốn đuổi theo cũng muộn rồi. Bọn thuộc hạ sẽ vờ như không biết gì cả, tư mã cứ yên tâm.”
“ Cái gì, lão tử còn chưa từng gặp ngươi, ngươi nói gì, lão tử không hiểu.” Vân Lang lại si ngốc nhìn mây trắng:
Viên thập trường xoa tay cười:” Tóm lại là thuộc hạ không biết gì, đại soái hỏi tới đều không biết không nghe không thấy.”
Vân Lang lười nhác nói:” Không cần giả vờ, giữ cái dáng vẻ ngu ngốc này của ngươi mà đi đưa tin, chẳng ai buồn hỏi gì thêm đâu, sau đó nhanh nhanh quay về chỗ ta, giờ chúng ta chỉ có chút xíu nhân thủ thôi, đừng để đại soái giữ lại.”
Viên thập trưởng thi lễ:” Thuộc hạ dù chết cũng phải bò tới thành Hà Khúc.”
Đuổi đám tín sứ đi rồi, Vân Lang khoan khoái như muốn bay lên.
Y sớm muốn rời Bạch Đăng Sơn rồi, không ngờ đang buồn ngủ lại có người mang cho cái gối kê đầu.
Lão già kia sớm muộn cũng đào được thi thể của Mạo Đốn, đến khi đó tin tức đừng hòng che giấu được nữa, dù Y Trật Tà hay Vu Đan cũng sẽ điên cuồng tấn công, Bạch Đăng Sơn lần nữa trở thành hạch tâm của cả chiến trường.
Trước kia không sao, giờ thì nát rồi, nơi đó chỉ còn một đám lão già không còn ý chí chiến đấu, Kỵ đô úy còn ở lại đó thì chết là cái chắc.
Giờ thoát rồi, ha ha ha ha.
Thảo nguyên không có người Hung Nô đẹp tới ngây ngất.
Kiểu tóc của người Khương hơi khó coi một chút, Vân Lang cũng miễn cưỡng chấp nhận được, ít nhất kiều tóc nữ nhân rất thú vị, đội cái mũ cầu kỳ màu sắc, còn có thiếu nữ để bím tóc rất đáng yêu.
Vân Lang còn đang lấy làm lạ vì sao thủ lĩnh người Khương đi tới Bạch Đăng Sơn tiến công lại là nữ nhân, tới khi bà lão đó lấy thẻ đồng ra mới biết là Hoắc Khứ Bệnh dùng nữ nhân để quản lý đám người Khương.
Đây là hành động rất thông minh.
Nam nhân và nữ nhân chiến tranh tới mấy chục vạn năm mới có thể dựa vào thể chất cường hãn đuổi nữ nhân vào nhà bếp, vào hậu viện, chiếm lấy vị trí làm chủ.
Giờ người Khương sẽ nghênh đón một thời đại nữ vương huy hoàng.
Có nữ vương, tất nhiên xuất hiện nữ đại thần, nữ tướng quân, nữ chiến sĩ. Vân Lang không biết trên thảo nguyên liệu có thể xuất hiện những nữ chiến binh cường hãn Amazon không, nhưng nhìn chung mà nói thể chất nam nhân vẫn cường tráng hơn nữ nhân.
Nghĩ tới một ngày nào đó một đám nữ vương thảo nguyên suất binh đánh Lưu Triệt, đánh cho Lưu Triệt ôm đầu chạy như chuột, Vân Lang thấy cho dù là nhà mình có bị đám nữ nhân này cướp mất, y cũng chỉ ôm bụng mà cười chứ không có chút tức giận nào.
Gửi lời chúc phúc chân thành nhất tới các nữ vương tương lai, còn chu đáo chỉ cho họ đường gần nhất tới Bạch Đăng Sơn, Vân Lang tiếp tục vui vẻ đi về phía Hà Khúc.
Cùng lúc ấy, Tạ Trường Xuyên lại chẳng vui vẻ chút nào, nhất là cái mặt tựa cười tựa không của Mạnh Độ làm ông ta nộ khí xung thiên.
Bùi Viêm lại lòng dạ rộng rãi hơn, dùng tay đo khoảng cách trên bản đồ:” Nếu như Hoắc Khứ Bệnh nói đều là sự thực, vậy thì xây thành ở Hà Khúc vô cùng trọng yếu, nơi đó sẽ thành vùng cung ứng lương thảo cho đất bắc, vẻn vẹn giảm được hao tổn trên đường thôi đã đỡ được một nửa rồi.”
Tạ Trường Xuyên đấm bàn, hoàng đế yêu cầu ông ta cùng Sóc Phương tạo thành thế ỷ dốc, kiềm chế Hung Nô ở Vân Trung, thông qua Bạch Đăng Sơn, dần ăn mòn Hung Nô, chia cắt chúng làm hai. Mục tiêu không tệ, chỉ là Bạch Đăng Sơn thủ còn được, công chẳng nổi.
Nhất là bây giờ lòng người mệt mỏi, quân sĩ nhớ nhà, nếu không nhanh chóng thay quân đồn trú, chỉ e lâu ngày sinh biến.
Đám nhãi con Kỵ đô úy vì thế mà chạy mất.
“ Hà Khúc và Sóc Phương thành đều ở bên Đại Hà, chỉ cần lợi dụng tốt Đại Hà là có thể trở thành một thể, như thế vị trí Bạch Đăng Sơn không còn quan trọng nữa.”
Bùi Viêm cười:” Theo mạt tướng biết, chiếu thư triệu chúng ta về kinh đã trên đường, thay thế chúng ta không phải Công Tôn Ngao thì là Tô Kiến. Còn nghe nói trong triều lo lắng tam giáo úy quyền lực quá lớn, thủ biên quá lâu, chuẩn bị gộp lại thành tướng quân bộ. Người có tư cách làm tướng quân của tướng quân bộ, đếm đi đếm lại chỉ vài người, khả năng Đại tướng quân là cao nhất.”
Tạ Trường Xuyên xua tay:” Không thể nào, Đại tướng quân là thanh kiếm trong tay bệ hạ.”
Mạnh Độ buồn chán ngáp dài:” Hai vị đại soái, nếu chiếu thư triệu chúng ta về kinh sắp tới, chúng ta không phải chỉ quản chuyện của mình là xong rồi sao? Lúc này đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đừng làm gì hết, người ta tới chưa chắc đã vui vẻ gì đâu.”
Tạ Trường Xuyên vốn cũng chỉ đợi ngày về hưởng phúc, chỉ là khi chuyện đó sắp tới, lại có chút lưu luyến, dù sao mấy chục năm nắm đại quyền trong tay, hô mưa gọi gió một vùng quen rồi, phiền muộn đẩy bản đồ lụa đi:” Vậy cứ thế đi.”
Nếu là trước kia, Mạnh Độ làm gì có quyền phát ngôn, giờ ngay cả ông ta cũng dám lên tiếng ý kiến rồi, nhìn tướng lĩnh khác hoắc không hề nghe, hoặc là tỏ ra suốt ruột. Tạ Trường Xuyên thở dài, cuộc hội nghị này không cần tiếp tục nữa, nếu không quân đội chia rẽ, chỉ làm tình hình xấu hơn thôi.
Dưới ánh trăng mờ ảm đạm, Tạ Trường Xuyên cô độc ngâm chân, đầu gối vẫn buộc dược cao, người khoác áo choàng lông, nhưng không có cái cảm giác ấm áp dễ chịu trước kia nữa.
Trước mặt hiện lên nụ cười lém lỉnh đáng yêu của Tô Trĩ, lúc này theo tên tiểu tử đáng ghét kia, đá thân binh bóp chân cho mình một cái, chân đất đi qua đi lại.
Bùi Viêm từ ngoài đi vào, nhìn nước đổ lênh láng cùng thân binh cúi đầu ủy khuất, cười lớn:” Sao thế, con chó già vẫn muốn ở lại vài năm nữa à?”
Tạ Trường Xuyên lẩm bẩm:” Nơi này nên xây thành, chúng ta tuy dùng hệ thống phòng ngự nối liền Bạch Đăng Sơn với Trường Thành, nhưng Bạch Đăng Sơn nhô ra vẫn là mắt xích yếu nhất.”
“ Chúng ta đánh trận cả đời với Hung Nô rồi, tuy mấy năm qua liên tục thắng trận, nhưng ông có thấy Hung Nô năm sau tới có ít đi chút nào không? Bệ hạ quá nóng vội, chúng ta nên đợi, đợi thêm, đợi khi thời cơ tới, có thể dùng một đòn lôi đình hẵng xuất kích, đánh liên miên thế này, chẳng thà không đánh.”
Bùi Viêm thở dài:” Ông là một lão tốt, không chiến tử sa trường là tiếc nuối nhất cuộc đời.”
Tạ Trường Xuyên thừ người, cuối cùng cũng gật đầu:” Đúng thật, ta là lão tốt, số khổ quen rồi ... Thật không cam tâm.”
“ Nhớ lại năm xưa rời Trường An, lão mẫu ôm ta khóc suốt, nói không còn hi vọng ta đưa tang nữa rồi, chỉ mong đừng để tóc bạc tiễn người tóc xanh.” Bùi Viêm ngồi xuống ghế, ngả lưng ra sau:” Nay lão mẫu đã tám mươi mấy, tai chưa điếc, mắt chưa mờ, vẫn ăn được thịt, cầm gậy đánh cả lão bà ta tím người. Con người sống tới mức này đâu có dễ.”
“ Hả, vẫn còn đánh à? Bao năm rồi cơ mà.”
“ Ta tận lực rồi, lão bà chẳng thể sinh được nhi tử, biết làm sao.”
Là lão hữu mấy chục năm rồi, Tạ Trường Xuyên vỗ vai Bùi Viêm:” Tâm tình ta tốt hơn nhiều rồi, không cần mang bá mẫu ra làm chuyện cười nữa. Chúng ta cũng thủ biên hai mươi sáu năm, bao nhiêu năm như thế, chúng ta không để mất đi mảnh đất nào cả, sau này trông vào người khác, chúng ta nên nghỉ thôi. A Ninh đi theo đám tiểu tử đó, có thể kết thành hảo hữu, không còn gì phải lo nữa rồi.”
Bùi Viêm tủm tỉm cười:” Ông thực sự không nhìn ra thủ đoạn của tên tiểu tử đó à?”
“ Nhìn ra thì sao nào, thằng vương bát đó lấy A Ninh làm con tin uy hiếp, ta làm gì được chứ.”
Bùi Viêm cười dài, nhìn trắng trên trời, hạ thấp giọng xuống:” Tên tiểu tử đó kỳ thực là kẻ có tiềm chất kiêu hùng nhất mà ta từng thấy, ẩn mình rất sâu.”
Tạ Trường Xuyên gật gù:” Thực vậy ...!”
“ Chúng ta về Trường An không chỉ vẻn vẹn chơi với con cháu đâu, có Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang, thế nào cũng không tịch mịch được.”
…….. …….