Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 435 - Q3 - Chương 056: Quốc Sự Cũng Là Gia Sự. (1)

Q3 - Chương 056: Quốc sự cũng là gia sự. (1) Q3 - Chương 056: Quốc sự cũng là gia sự. (1)

Một thảm cỏ trải dài như tới vô tận, ông trời đã ban tặng cho nơi đây một món quà vô giá, đó là dòng sông lớn vắt ngang qua, tạo ra vô số những hồ nuớc lớn nhỏ tựa hạt minh châu lấp lánh điểm xuyết lên tấm thảm khổng lồ.

Hoa dại mọc khắp nơi, màu trắng máu vàng, và cây bụi mọc thành từng đám, muôn màu muôn vẻ, làm phong phú thêm cho thảm thực vật trên đồng nội, tạo ra những sắc thái sinh động

Dưới những đám mây màu đang lững lờ trôi là hàng đàn gia súc đang được mục nhân lùa về.

Trong cảnh tượng thiên nhiên mê đắm lòng người đó một tòa thành bằng đá đột ngột xuất hiện là thứ cực kỳ chướng mắt. Càng đến gần càng thấy rõ hơn sự xấu xí của nó, một vài xác chết tàn khuyết chỏng trơ trong bụi cỏ, mấy con sói ăn thịt người tới mức hai mắt đỏ như than, căm tức nhìn những kẻ phá ngang bữa tiệc của mình, cảnh đồng xấu xí sau mùa gặt chỉ còn trơ ra gốc dạ.

Sau hơn mười ngày bôn ba trên thảo nguyên, đội ngũ của Vân Lang tới được Hà Khúc thành vào một buổi chiều tà, Vân Lang cưỡi trên ngựa du xuân đi đầu đội ngũ nhìn Hoắc Khứ Bệnh như từ mặt trời đi ra.

Dưới ánh tịch dương đỏ như máu, một con ngựa đen dẫm lên ánh sáng sót lại cuối ngày lững thững đi tới, thanh niên ngồi trên lưng thẳng tắp, anh tuấn khôi vĩ, gương mặt hơi dài nhưng đường nét góc cạnh rất rõ ràng, thêm thần thái lạnh lùng trông như một thạch tượng đá hoàn mỹ. Dù Vân Lang xem không ít cuộc thi sắc đẹp phải tán thưởng, tên này luôn biết chọn phương thức xuất hiện.

Không biết có phải tên khốn này cố ý không.

“ Lau nước dãi đi, muội nhìn ta đây này, còn tuấn tú hơn tên đó.” Vân Lang bất mãn dùng vai huých Tô Trĩ:

Tô Trĩ hơi đỏ mắt vì vừa rồi ngây ra nhìn Hoắc Khứ Bệnh, nhưng đừng hòng mắc lừa, nàng không bao giờ chảy nước dãi.

“ Này, ngươi có cần ta tìm họa sư vẽ cảnh này lại không?” Vân Lang mỉa mai:

Hoắc Khứ Bệnh không thèm để ý những lời ghen tỵ của Vân Lang, quay sang Tô Trĩ, khoé miệng nở ra một nụ cười cực kỳ phong độ:” Nhìn xem, đây là địa bàn của chúng ta.”

“ Không tệ, xứng đáng làm đại bản doanh của đám hoàn khố.” Vân Lang nhìn Tào Tương đầu ngoẹo sang một bên, còn chảy nước dãi, càng bực:” Ngươi làm cái gì mà khó coi thế?”

“ Ta bị trẹo cổ, xem cho ta.”

“ Để muội chữa cho, để muội chữa cho.”

Tào Tương thấy Tô Trĩ từ trong xe ngựa nhảy ra còn kéo theo cả một bộ xương dùng dây đồng nối lại với nhau, định đem so sánh với mình, vội trốn sau lưng Vân Lang:” Ngươi chữa đi, ta không tin muội ấy.”

Không ngờ Tô Trĩ đã chạy tới, hai tay nắm đầu Tào Tương muốn bẻ, Vân Lang hết hồn vội can ngăn:” Đừng làm bừa, xương cổ là chỗ yếu hại, sơ xuất một chút là chết người đấy, muội chỉ nên châm cứu thôi.”

Tô Trĩ bấy giờ mới bĩu môi buông tay:” Muội còn tưởng hắn làm nũng.”

Hoắc Khứ Bệnh thở dài giải thích hộ Vân Lang:” Tào Tương vì tìm bọn ta, tự đánh ngất bản thân bốn lần mới tìm được tới thành Hà Khúc.”

Hai huynh muội Vân Lang nhìn nhau, tình huống này thật không biết phải bình luận thế nào.

Trong khi Tô Trĩ trị bệnh cho Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh dẫn Vân Lang dắt ngựa đi dọc Hà Khúc thành. Chẳng có gì đáng nói lắm, tuy là tòa thành giữa thảo nguyên nhưng mang đậm phong cách trung thổ, ngoại trừ ngôi nhà đất ít nhiều khác biệt thì cơ bản giống thành thị người Hán sinh sống. Vì như có con đường lớn nối với cổng thành các phía, chính giữa thay vì cung điện hoặc nha phủ thì ở đây là quân doanh.

Thành rất rộng nhưng trống trải, hoàn toàn chẳng hề có hoạt động của tòa thành bình thường, không có người ra vào thành, không có giao thương, người dân nhìn bọn họ với ánh mắt thiếu thiện cảm, có đứa bé đang chạy chơi ngoài sân, khi hai người họ tới gần lập tức phụ nhân người Khương chạy ra kéo nó vào đóng sầm cửa lại.

Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh đi men theo con đường lớn bên sông ở mặt không xây tường thành, vẻn vẹn nhìn bến tàu đá cực lớn với bậc thang lên xuống đều lát đá là biết người Khương dốc bao nhiêu tâm huyết vào tòa thành này.

“ Nơi này ba mùa nước lớn, mục nhân lại không giỏi đi thuyền, tòa thành này tất nhiên vũng vàng. Mùa đông tới, Đại Hà sẽ đóng băng, mà phía đối diện với Đại Hà lại không có tường thành, kẻ địch sẽ dễ dàng tấn công thành trì.” Hoắc Khứ Bệnh sau khi vào thành liền phát hiện ra sơ hở lớn này:

Vân Lang ngồi xuống khỏa nước:” Tượng sư ngươi nhắc tới trong thư nói sao?”

“ Lưu Bổn bảo người Khương cố chấp yêu cầu như thế, ông ta cũng không hiểu, hỏi mấy người Khương, họ không hay biết gì, chỉ có hai người biết là tộc trưởng và thủ lĩnh võ sĩ, đều bị ta giết mất rồi.”

“ Vậy đợi tới mùa đông xem thế nào, nhưng nếu ta đoán không sai, người Khương sẽ làm tường băng trên sông, đây có thể là kế dụ địch, làm đối phương lơ là. Một khi cho rằng tòa thành không đáng để lo, từ xa đánh tới, có sơ hở để lại dụng. Nhưng khi tới nơi mới biết chỉ trong một đêm đã có cả bức tường thành lớn dựng trước mặt, khi đó tiến thoái lưỡng nan, nói không chừng thua thiệt lớn.”

Hoắc Khứ Bệnh khà một tiếng vỗ vai Vân Lang:” Ta biết thủ đoạn vặt vãnh đó không qua được mắt ngươi mà. Ngươi tới là ta yên tâm rồi.”

…………… …………….. ………………..

Lưu Triệt ở Trường Môn cung xử lý sáu trăm cân tấu chương, xác nhận sự thống trị của mình vẫn vững như bàn thạch, vươn mình ra ngoài ban công lớn hóng gió.

A Kiều ngằm trên giường mềm, bụng đắm thêm một cái chăn lông, mắt long lanh nhìn hoàng đế phát ra tiếng kêu như mèo động đực:” A Trệ.”

Lưu Triệt nhíu mày nhìn A Kiều:” Lại làm sao thế?”

A Kiềm lườm hắn:” Không biết đối xử với người ta tốt chút sao? Đang mang thai con chàng đấy.”

Lưu Triệt tươi cười đi tới bên cạnh A Kiều, ghé tai vào bụng nàng nghe một lúc:” Ừ, ngoan lắm, chắc là nữ nhi.”

A Kiều thư thái rên một tiếng:” Nam hay nữ cũng được, chỉ cần thiếp có thể sinh con, sẽ bế nó đi khắp nơi tát vào mặt tất cả mọi người.”

Lưu Triệt cười méo miệng, người đầu tiên bị tát sẽ là hắn, dù sao trong chiếu thư phế hậu năm xưa, điều trọng yếu nhất trên đó là -- Không có con.

“ Sao không giữ mẫu thân nàng lại?” Quán Đào tới trước khi Lưu Triệt phê duyệt tấu chương, phê duyệt xong không thấy đâu:

“ Dù sinh nam hay nữ thì thiếp cũng không muốn nó dính dáng tới mẫu thân thiếp, bà ấy không biết dạy trẻ con. Một mình thiếp đi trên con đường khốn khổ đó là đủ rồi.” A Kiều rất dứt khoát:

Lưu Triệt tự rót cho nàng một chán trà ấm cầm trong tay:” Từ khi nàng có thai, thay đổi nhiều lắm, có phong phạm mẫu nghi thiên hạ đó.”

A Kiều cười lớn:” Đừng dày vò hoàng hậu đáng thương của chàng nữa, từ khi biết thiếp có thai đã ăn không ngon ngủ không yên rồi, nghe nói mẹ con họ ôm nhau khóc không chỉ một lần hả?”

“ Hừ, thiếp chẳng hứng thú với cái vị trí hoàng hậu đó, dù thiếp không phải hoàng hậu, có ai dám không dùng lễ quân thần. Thiếp không thèm hại Vệ Tử Phu, chẳng thèm đối phó với mẹ con họ, cho dù sinh ra nhi tử, sau này nó muốn gì, tự nó đi tranh thủ, dựa vào cha mẹ không phải hảo hán.”

Lưu Triệt liếc nhìn A Kiều:” Nàng nói thật chứ?”

“ A Kiều này không thèm nói dối.” A Kiều bĩu môi:

“ Đại bất kính.” Lưu Triệt lớn tiếng quát:

Hoạn quan cung nữ đã sớm bị đuổi đi xa rồi, A Kiều chẳng cần bảo vệ tôn nghiêm cho Lưu Triệt, trừng mắt lại:” Phu thê nói chuyện, đại bất kính cái gì?”

Lưu Triệt chỉ biết lắc đầu, tính khí A Kiều từ nhỏ đã thế, trừ khi đành lòng giết nàng, nếu không đành phải chịu:” Được rồi, nếu đã là lời trong phòng của phu thê, tương lai rốt cuộc nàng muốn cho con nàng cái gì? Chỉ Quan Trung, Ba Thục là không thể phong vương, còn bất kể là vùng cá muối Tề Lỗ hay thóc gạo Ngô Việt hoặc yết hầu Yến Triệu đều được.”

“ Nhi tử thiếp không cần mảnh đất nào của Đại Hán hết, thiếp hi vọng chàng cho nó một đội quân, nó đánh được một huyện thì đất phong một huyện, đánh được một quận thì đất phong một quận, đánh tới chân trời thì cũng là đất phong của nó.” A Kiều cũng như bao người mẹ khác, mang ước mong vô hạn về con mình:

Lưu Triệt gãi cằm:” Làm vương như vậy ta cũng muốn. Xây nhà trên đất trống, vẽ tranh trên lụa trắng, tận tình thi triển thủ đoạn vương hầu, mà không lo có kẻ lải nhải bên tai. Đúng là cách sống thống khoái.”

“ Chàng đồng ý rồi sao?” A Kiều hớn hở:

“ Nằm mơ, thiên hạ là của trẫm, trẫm cho cái gì thì mới là của nó, trẫm không cho thì nó chỉ có thể chảy nước dãi thôi.”

A Kiều hậm hực:” Thiếp sinh nữ nhi cho xong, làm nhi tử chàng quá thảm, có dã tâm thì bị chàng đánh chết, không có dã tâm thì bị chàng chửi chết, sinh nữ nhi là tốt nhất.”

“ Ha ha ha, làm nhi tử của trẫm đúng là khổ, nhưng nếu nó có tài năng xứng với dã tâm, dù trẫm bị nhốt vào Sa Khâu cung cũng nhận.” Lưu Triệt cười to:

A Kiều mặt biến sắc, ngồi dậy bịt miệng Lưu Triệt:” Đừng nói linh tinh, còn nói nữa thiếp bị ném vào bể rắn mất.”

Lưu Triệt đỡ bà bầu nằm xuống, cười:” Chỉ là chuyện xưa của Triệu Vũ Linh vương có gì mà không nói được, nàng đem điển cố Đát Kỷ ra, lời vong quốc đó mới là không nên nói.”

A Kiều xoa bụng:” Vẫn nên sinh nữ nhi là hơn, nó gây họa lớn nhất thì chỉ giống mẫu thân thiếp thôi, chẳng có gì to tát.”

Bình Luận (0)
Comment