Tống Kiều dùng dây lưng kéo Vân Âm chạy đi kéo tai lão hổ về, hỏi Lưu Bà:” Nhà bên làm gì ầm ĩ suốt ngày vậy?”
Lưu Bà dừng tay lắng nghe một lúc, thấy tiếng trống nhạc, nhớ ra:” Bệ hạ ở Trường Môn cung, mấy ngày qua gặp một số sứ thần ngoại quốc. Đại Trường Thu đưa tới rất nhiều hạt giống, nhưng gia chủ không có nhà, không phân biệt được, nô tỳ mỗi loại trồng một ít, chỉ là chẳng biết trồng có đúng mùa vụ không. Nhà ta ít đất, bệ hạ chỉ biết an bài công việc mà chẳng biết cấp cho nhà ta thêm đất.”
Tống Kiều bế Vân Âm trong lòng, cười:” Không thêm thì hơn, Ngưu thị vì mua thêm ít đất mà bị người ta tố cáo, nghe nói bị bệ hạ gửi văn thư trách mắng.”
“ Phu nhân không biết, đó là vì người ta báo thù đấy, năm xưa Tào hầu gia nói nhà người ta động phòng với cơ thiếp trong thời gian đại tang, nên bị bệ hạ phái đi thủ mộ hai năm, giờ người ta về liền báo thù.” Lưu Bà cũng nghe ngóng được nhiều chuyện lắm:
Tống Kiều nhét cho Vân Âm một cái vòng mã não, nha đầu này mới chịu yên phận vừa cắn vứt dứt, nàng thực ra cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này, chỉ hỏi cho có thôi, đi ra ngoài lầu các nhìn phương xa:” Trời sắp lạnh rồi, không biết phu quân bao giờ mới về.”
Nói tới chuyện này tâm tình của Lưu Bà cũng chẳng tốt, tiền phu của bà bị trưng dụng đi lao dịch, tới biên quan rồi không về nữa, giờ Lưu Nhị cũng đi biên quan, làm bà có cảm giác thế đạo luân hồi.
Đi biên quan là không có chuyện muốn về là về được, nửa năm, một năm, hai năm, hoặc hai mươi năm cả đời cũng chưa biết chừng.
“ Dù có về hay không, chúng ta cũng phải sống cho tốt, hai ngày nữa là tằm nhả tơ xong, nói không chừng gia chủ cũng về.”
…. ….
Đứng ở Vọng Sơn lâu có thể nhìn thấy toàn cảnh Vân gia trang tử.
Quy củ hoàng gia cũng áp dụng ở Thượng Lâm Uyển, ở nơi này, tòa lâu cao nhất luôn là mộc lâu năm tầng của Trường Môn cung.
Mỗi ngày ánh sáng đầu tiên luôn chiếu vào đỉnh lâu, tất nhiên ánh sáng cuối cùng cũng biến mất ở đó.
Trải qua sự mở rộng liên tục, chủ lâu của Trường Môn cung đã biến thành kiến trúc lớn nhất trong Thượng Lâm Uyển, cho dù là Cam Tuyền Cung thua kém.
Yếu tố quyết định ở đây là tiền.
Nay Đại Hán khắp nơi thiếu tiền, khắp nơi là lỗ hổng cần bù đắp, chi tiêu bên trong hoàng cung giảm hết lần này tới lần khác, khiến hoàng đế muốn thể hiện trước mặt sứ giá dị tộc cũng phải giật gấu vá vai.
Trong hoàn cảnh đó một tể tướng chỉ như cái bóng của hoàng đế không dám đắc tội với ai như Tiết Trạch không còn phù hợp nữa, vì thế Tang Hoằng Dương thay cũng là tất nhiên, ông ta là vị tể tướng theo đuổi thực dụng thuần túy, từ khi ông ta tiếp nhận vị trí này từ Tiết Trạch, chi tiêu trong triều giảm tới ba thành.
Nến to như cánh tay ở Kiến Chương cung bị đổi thành đèn dầu, mỗi tối đốt đèn dầu lên làm Kiến Chương cung khói cuồn cuộn như hỏa hoạn. Lưu Triệt rất bất mãn, hắn cho rằng hoàng cung không cần phải tiết kiệm như thế, Đại Hán chưa nghèo tới mức không có nến cho hoàng đế dùng.
Thế là Tang Hoằng Dương mang mấy cân thẻ trúc tới tính toán chi tiêu cho hoàng đế nghe một ngày, hoàng đế không nói gì nữa, lập tức bố trí hành cung ở Trường Môn cung.
Chi tiêu ở Trường Môn cung không liên quan tới triều đình, tính ra triều đình còn nợ tiền Trường Môn cung hai năm.
Tiền là do A Kiều tự kiếm được, vì thế bất kể nàng chi tiêu ra sao, Tang Hoằng Dương chẳng thể nói câu nào. Ngược lại, để tiết kiệm chi phí cho triều đình ông ta thậm chí còn an bài tổ chức sự kiện long trọng ở Trường Môn cung, khiến có trống nhạc suốt ngày, A Kiều không chịu nổi ồn ào.
Vì thế ban ngày A Kiều ở trong sơn cư của Vân thị đến tối đợi hoàng đế xử lý xong chính sự mới về.
Trường Môn Cung cũng có sơn cư, thậm chí là lớn hơn của Vân thị nhiều, có cả một cái ở giữa lưng chừng Ly Sơn. Chỉ là bây giờ nơi đó có rất nhiều người lông xanh tóc đỏ, A Kiều liền vứt như rác.
Những người đó tới là tội của Trương Khiên! Ít nhất A Kiều cho rằng như thế, tên đó tới Đại Nguyệt Thị, thế là dọc đường gặp các quốc gia lớn nhỏ, nghe nói còn có quốc gia cường đại như thế liền phái sứ giả tới tiến cống và làm tiền.
Người ta mang tới lông thú, quả khô, thảm, lừa, lạc đà, còn tặng lại là tơ lụa, vàng bạc, vải, sách vở, công cụ, trong mắt A Kiều vậy là lỗ lớn ...
Thế nhưng Lưu Triệt hứng trí bừng bừng, một tháng tiếp kiến mười mấy sứ giả, thích nhất những sứ giả đó thấy hắn thậm chí chẳng dàm ngẩng đầu.
“ Xúc Khương, Lâu Lan, Thả Mạt, Tinh Tuyệt, Nhung Lô, Vu Điền, Bì Sơn, Đại Uyển, Đại Hòe , Yên Kỳ, Mặc Sơn, Hồ Hồ, Ô Lũy ... Cái nào cũng không tệ.” Hôm nay Lưu Triệt lại gặp sứ giả tám nước, tới tối ăn cơm rất ngon miệng:
A Kiều cẩn thận gỡ xương cá, đặt thịt vào bát Lưu Triệt, bất mãn nói:” Kẻ nào kẻ nấy hôi rình, có gì hay đâu.”
Lưu Triệt nuốt một cái hết luôn:” Hôi một chút đâu sao, tắm là hết, ta chỉ muốn biết quốc gia của họ ở đâu có sản vật gì, đất đai có màu mỡ không, có thể giúp ta đối phó với Hung Nô không thôi.”
“ Toàn bộ già trẻ nam nữ cộng lại chưa tới năm mươi vạn, giúp gì được.”
“ Giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu, trẫm không cần họ huyết chiến với Hung Nô, chỉ cần họ biết Đại Hán còn cường đại hơn Hung Nô, không hề có ác ý với họ là đủ.”
A Kiều nghe không giống nam nhân của mình, lấy làm lạ:” Không tin chàng đơn thuần như thế.”
“ Bây giờ thì chỉ thế thôi, đợi giết sạch Hung Nô rồi tất nhiên là phải điều chỉnh quốc sách, không thể ưu đãi người Hồ vô độ như thế.”
A Kiều thấy Lưu Triệt ăn ngon lành thì không nói nữa, lặng lẽ đợi hắn ăn xong, húp canh mới nói:” Quốc khố hết tiền rồi à?”
Lưu Triệt cười ngượng:” Sao có thể chứ!”
“ Sao lại không, lừa thiếp à, Tang Hoằng Dương điên cuồng thu thuế, thuế ở Phú Quý trấn đã thu tới hai năm sau rồi, đó không phải kế lâu dài. Trước kia chàng chỉ tới đây vài ngày là có một đống trên triều làm ầm làm ĩ, về muộn một chút là có lão thần quỳ trước Trường Môn cung khóc như thiếp là yêu phụ làm mất nước vậy. Lần này ở đây gần cả tháng rồi chẳng ai nói gì cả, thậm chí tổ chức tiếp đãi sứ thần còn cười rõ tươi, nếu không phải vì tiền, thiếp không nghĩ ra lý do nào nữa.”
“ Ài, Bạch Đăng Sơn chiến đấu giằng co, năm lộ đại quân rời biên quan, tích góp hai năm đã bị tiêu sạch.” Thừa nhận chuyện này với Lưu Triệt mà nói không hề dễ dàng, nếu với người khác, hắn chết chứ không chịu nhận, với A Kiều mà từ nhỏ hắn chẳng có mấy thể diện trước nàng mới có thể nói ra điều xấu hổ ấy:” May mà cũng đánh xong rồi, các lão tướng ở Bạch Đăng Sơn sắp về, đều là trung thần lương tướng vì quốc gia thủ biên mấy chục năm, không có chút phong thưởng cũng khó ăn nói.”
“ Thiếp còn chút tích góp, mang tới quốc khố đi, tuy chỉ như muối bỏ biển, ít nhất khiến chàng dư dả một chút.” A Kiều nói rất thoải mái:
Lưu Triệt suy nghĩ một lúc cuối cùng tuy thấy mất mặt song vẫn phải gật đầu: “ Đợi khi nào quốc khố dư dả rồi sẽ trả lại nàng.”