Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 437 - Chương 058: Nhân Trư.

Chương 058: Nhân Trư. Chương 058: Nhân Trư.

A Kiều biết không ít chuyện trên triều, nàng căn bản không quan tâm tới cái gọi là hậu cung không can chính, Lưu Triệt bàn việc triều chính cũng không tránh nàng, vì thế nàng biết Lưu Triệt muốt rút tam biên giáo úy, những lão tướng đó đều không có chút phản kháng nào, đang đợi ý chỉ hoàng đế để hoàn hương.

Đúng là những thần tử tốt, không thể không thưởng.

“ Tiết Trạch làm nổi Sóc Phương mục không?”

“ Người này bản lĩnh lớn nhất là để ở chỗ nào cũng yên tâm. Quân dân phải phân ra để trị, đây là chuyện tất nhiên, quân đội ở Bạch Đăng Sơn quá nhiều, nếu chuyện gì cũng do tướng quân bộ quản, khác gì phong vương. Tô Kiến tuy chưa đủ tư cách, nhưng sau khi quân dân phân quản, vẫn có thể đảm nhiệm đại soái.”

“ Thiếp chẳng hiểu quốc sự, bệ hạ thấy được là được, nói như vậy là phương bắc đã yên, đám Vân Lang có thể về rồi? Bọn chúng thể hiện cũng không tệ mà, qua lần rèn luyện này về sau có thể yên tâm mà dùng rồi.” A Kiều bấy giờ mới nói ra điều nàng thực sự quan tâm:

Lưu Triệt xua tay:” Đáng lẽ chỉ cần quân thay thế tới là chúng có thể về cùng các lão tướng, nhưng người ta chí lớn, chưa muốn về, phát hiện người Khương tụ tập xây thành, thế là mấy tên tiểu tử sinh ý cưu chiếm ổ thước, chuẩn trụ lại ở đó làm chuyện lớn.”

“ Có ổn không?” A Kiều không khỏi lo lắng:

“ Không biết, thế cục nơi đó không tốt, có thể nói bốn mặt đều là địch, các bộ lạc có trăm ngàn liên quan tới nhau, bọn chúng có thể đắc ý nhất thời, nhưng lâu dần điểm yếu nhân thủ ít sẽ bị lộ, khó trụ được lâu. Xem bản lĩnh của chúng thế nào vậy, dù sao trẫm cũng đã phái Hà Sầu Hữu tới đó, dù bọn chúng làm gì, trẫm đều thấy hết, à Hà Khúc thành cũng được trẫm ban tên là Thụ Hàng thành rồi.”

Một người không sợ trời sợ đất, nhiều khi còn chẳng sợ hoàng đế, vậy mà nghe tới tên Hà Sầu Hữu, A Kiều rùng mình, làm hoàng hậu tám năm, nàng chỉ gặp ông ta một lần, nhưng tới giờ nghe tên vẫn thấy sợ:” Có cần tới mức thế không?”

Lưu Triệt cười lạnh:” Quản giáo lũ khỉ không yên phận, nên phái người lợi hại một chút thì hơn.”

…. …

Nhục hình là một trong số tượng trưng của quốc gia tàn bạo, kẻ nắm quyền muốn dùng hình phạt tàn khốc để khiến người ta phải kính sợ.

Giống trong trường học, đứa trẻ cường tráng nhất dùng nắm đấm dọa bạn học.

Phương thức này sinh ra khi con người sống quần tụ với nhau, rồi dần dần biến hóa thành đủ các loại nhục hình. Thông thường mà nói, tước đoạt sinh mạng một người là thủ đoạn tàn khốc nhất, nhưng kết thúc mạng sống một người không phải là mục đích cuối cùng của nhục hình, mà phải là khiến cho người ta sợ hãi.

Trước thời Thủy Hoàng đế, gia thần của vương không bị sỉ nhục thiến hoạn, chỉ có nô phó ra vào cung cấm mới cần.

Thời Chiến Quốc quyền quý còn có thói quen tặng người bị hoạn làm lễ vật, khi đó người bị hoàn được dùng như bạn tình, còn chuyện giúp đỡ phụ nhân làm việc nặng nhọc trong nhà chẳng qua là công năng sau này khai phát ra.

Lao Ái mới chính là khởi điểm cho thời đại hoạn quan thịnh hành, cái tên mang tới sỉ nhục cực lớn cho Thủy Hoàng đế, cũng khiến toàn bộ đế vương sinh ra cảnh giác với toàn bộ nam tử bên phi tần của mình.

Bởi thế mà sinh ra rất nhiều nhân vật biến thái.

Vì như Hà Sầu Hữu.

Ông ta chưa bao giờ quan tâm người khác hơn mình cái gì, vì thủ đoạn sở trường của ông ta là lấy đi thứ mà ông ta cho rằng thừa thãi trên người.

Đó là người sạch sẽ, trên người tuyệt đối không có thứ gì dư thừa, bao gồm tóc, râu, lông mày với móng tay thừa.

Vì hoàng gia phục vụ sáu mươi lăm năm, ông ta có danh vọng cực cao trong cung, khiến cho từ Văn hoàng đế cho tới đương kim hoàng đế đều kính trọng.

Cũng chính vì có người sạch sẽ như vậy mà trong cũng mới không có chuyện dơ dáy, cũng khiến người ngoài cung bỏ tâm tư kết giao phi tần. Vệ Thanh không thể thường gặp Vệ Tử Phu cũng vì Hà Sầu Hữu.

Người thích cười thì thường không quá tệ, nhưng Hà Sầu Hữu không phải, ông ta luôn cười sáng lạn, nhưng chẳng có một người bạn nào, thậm chí chẳng ai dám thân cận.

Mấy chục năm qua, Hà Sầu Hữu chưa từng rời hoàng cung nửa bước.

Đứng ở trước cổng cung nhìn lại, lòng cảm khái vô cùng, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy tường ngoài hoàng cung sau tu sửa.

Tiểu hoàng môn đứng bên, Hà Sầu Hữu không lên tiếng, hắn không dám đi, càng không dám nói, cả quân quan đưa Hà Sầu Hữu xuống thành đã mất kiên nhẫn, hắn vẫn không dám nhắc.

“ Ngươi vào cung vào năm Kiến Nguyên thứ ba phải không?” Hà Sầu Hữu mãi mới chú ý tới tiểu hoàng môn:

“ Vâng lão tổ tông.”

“ Không tệ, đã có tư cách đội mũ ô sa rồi, chứng tỏ là người chăm chỉ.”

Tiểu hoàng môn không biết đáp thế nào.

“ Già rồi, bị người ta ghét rồi, bệ hạ cũng ghét con chó già này, đuổi ta tới biên viễn cho đỡ phải nhìn. Cũng tốt, trước khi chết đi khắp nơi cho biết.” Hà Sầu Hữu nói xong cởi mũ ô sa, sờ cái đầu bóng phát sáng, cười khà khà đưa mũ ô sa cho tiểu hoàng môn, sau đó lên xe ngựa, chuyến đi này tới hơn hai nghìn dặm, không nên để lộ thân phận thì hơn.

….

Vì Hà Sầu Hữu đứng trước đại môn hoàng cung rất lâu nên lọt vào mắt rất nhiều người, ông ta gần như cả đời ở trong cung nên chuyện này có thể xem là chấn động không nhỏ, tin tức nhanh chóng được truyền tới tai những nhân vật trọng yếu, trong đó có Trường Bình. Vì Trương Oánh có thai bụng to lắm rồi, trong nhà không có người lớn lo liệu, toàn là nhờ nàng lo liệu nên ở trong ngôi nhà mới xây của Hoắc gia.

Nghe nói Hà Sầu Hữu đi Thụ Hàng thành, Trường Binh đang uống trà, rơi cả cốc trà mà không biết.

Trương Oánh bụng to vượt mặt, thấy Trường Bình kinh hãi tới mức đó cũng hoảng sợ:” Cữu mẫu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”

Trường Bình hồi thẩn, xem ra chuyện văn điệp trống của Tú Y sứ giả cuối cùng cũng đã bại lộ rồi, hoàng đế ngay cả Tú Y sứ giả cũng không tin nữa, cho nên mới phái Hà Sầu Hữu đi.

Nàng biết rõ đứa đệ đệ này, từ nhỏ đã ghét nhất có người lừa gạt mình, không ngờ phái Hà Sầu Hữu đi, lần này e đám Hoắc Khứ Bệnh sống không dễ dàng.

Trường Bình không trả lời Trương Oánh, nàng không muốn tùy tiện nói bí mật hoàng gia, dù sao sự tồn tại loại người như Hà Sầu Hữu chẳng hay ho gì.

Trở về thư phòng, Trường Bình ngay tức thì cầm bút viết thư cho trượng phu cùng với nhi tử, Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang.

Hà Sầu Hữu sở dĩ uy danh hiển hách là vì hai chữ Nhân Trư (*), đó là cấm kỵ trong cung, cũng là hai chữ khiến ai ai nghe cũng phải kinh sợ.

Trường Bình thậm chí cho rằng đám Hoắc Khứ Bệnh chưa đủ tư cách khiến Hà Sầu Hữu xuất sơn, vì thế tất nhiên mà nghĩ tới Vệ Thanh.

Trong thư gửi Vệ Thanh, nàng nói đơn giản nhất, chỉ có " Hà Sầu Hữu xuất cung, mục tiêu Sóc Phương", tin rằng Vệ Thanh sẽ biết ứng phó ra sao. Thư gửi Hoắc Khứ Bệnh cũng chỉ căn dặn đừng đắc tội với người này, dù hao binh tổn tướng cũng phải đặt an nguy người này lên hàng đầu.

Trong thư gửi cho Tào Tương càng cảnh cáo cực kỳ nghiêm khắc, dặn phải nghe lời Hoắc Khứ Bệnh, không vượt giới hạn nửa bước.

Trong khi đó thư gửi Vân Lang lại rất dài, đem mọi tin tức về Hà Sầu Hữu nói ra một cách tỉ mỉ nhất có thể.

Không đợi tới khi trời sáng, thư vừa viết xong Trường Bình phái gia tướng đem thư đi.

(*) Nhân Trư nói về tích Thích phu nhân, phi tần được Lưu Bang sủng ái nhất, về sau bị Lữ hậu chặt tay chân, móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc câm, nhốt vào nhà xí, có thể coi là nhục hình vô nhân tính nhất lịch sử Trung Quốc tới Đát Kỷ cũng phải thua xa.

Bình Luận (0)
Comment