Hà Sầu Hữu không đi xa, ông ta dừng lại ở Tấn Phong trấn.
Viên giáo úy hôm nay tỏ ra sốt ruột giờ bị treo lên cột, máu nhỏ tong tong từ thân thể trần truồng vào một cái chậu đồng.
“ Bệ hạ thật là bất cẩn, phái người dễ để bị lộ tin như thế hộ tống ta, Tú Y sứ giả các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả?” Hà Sầu Hữu rửa tay trong chậu nước sạch, nước mau chóng đỏ như máu, dưới ánh đèn dầu ánh sắc đen quỷ dị:
Người trung niên đứng ở góc tường run cầm cập, chưa nói câu nào đã quỳ sụp xuống khấu đầu liên hồi.
Hà Sầu Hữu dùng tấm lụa trắng lau tay:” Có mấy đợt tín sứ tới Bạch Đăng Sơn?”
Người trung niên kệ mặt mày máu me be bét ngẩng đầu lên đáp:” Từ giờ ngọ hôm qua tới canh bốn có sáu đợt tín sứ đi Bạch Đăng Sơn, có hai đợt là lệnh luân hoán, một từ tay Quang lộc khanh lang trung, mục tiêu là trung bộ giáo uy phủ, một là quân lênh bộ xung cho tây bộ giáo úy. Còn nội dung ti chức không dám tra.”
“ Quốc quân đại sự, các ngươi không nên biết thì hơn, còn gì nữa?”
“ Hai đợt của Trưởng công chúa, Tế liễu doanh, Bắc đại doanh mỗi nơi có một.”
Hà Sầu Hữu gõ gõ tay trên bàn, nụ cười trên khuôn mặt nhẵn nhụi trông thế nào cũng có cảm giác ghê rợn:” Ta muốn nhanh chóng tới Thụ Hàng thành, các ngươi có cách gì không?”
Người trung niên đáp:” Có, chỉ cần lão tổ tông chịu được, có thể liên tục thay ngựa đi đường gần, bảy ngày tới được Bạch Đăng Sơn, còn về phần từ Bạch Đăng Sơn tới Thụ Hàng thành, đường xá chưa thông, cần người Thụ Hàng thành tới đón.”
Hà Sầu Hữu cười ha hả:” Té ra Thụ Hàng Thành là nơi không chịu sự giám sát của bệ hạ...”
…. ….
Một tượng sư thực sự ở Đại Hán tuy địa vị không cao, nhưng là người giàu có sống thoải mái không lo cơm áo, dù sinh hoạt ở thôn quê thì cũng là thượng hộ, vì thế chuyện rời quê kiếm tiền chưa bao giờ xuất hiện trong đầu họ.
Chỉ có đám thương cổ mới vì vài đồng tiền thối mà rời bỏ đất đai tổ tiên, đó là tư tưởng cố chấp của người Hán.
Thời đó tha hương biệt ly cũng đồng nghĩa với không hẹn ngày về.
Vân Lang cũng là người tha hương, vì thế không lạ gì tâm lý đó, nếu như có một con đường nối từ Hà Khúc thành tới Trường An, có thể xoa dịu nổi khổ nhớ quê của binh sĩ, dù không thấy Trường An, nhìn con đường là biết người thân ở cuối con đường nó cũng nguôi ngoai nỗi nhớ.
Đường đi của tượng sư Lưu Bổn rất gập ghềnh, vì ông ta vừa đi vừa làm đường, làm sao mà nhanh được. Nay ông ta là tội tù, theo như Hán luật, tự ý xuất quan tội ngang bỏ trốn, đầy hai nghìn dặm, lao dịch hai năm.
Đốc bưu từ Bạch Đăng Sơn tới phán quyết như thế, Lưu Bổn vừa kêu oan uổng liền bị quân tốt dùng roi quất túi bụi.
May mà có quân tư mã Vân Lang nói đỡ, đốc bưu mới suy xét tới nguyên cớ, nói với ông ta, trong vòng hai năm làm được đường thông từ Bạch Đăng Sơn tới Hà Khúc thành thì miễn trừ tội lỗi. Đồng thời lấy danh nghĩa trưng dụng, biên nhập ông ta vào danh sách tượng tịch của Kỵ đô úy.
Lưu Bổn bi phẫn không có lựa chọn nào khác, ở nơi trời cao hoàng đế xa này, một câu nói của đốc bưu kia có thể lấy mạng ông ta. Vì thế dù trong lòng muôn vàn bất mãn vẫn phải cắn răng đi làm việc sửa đường khổ sai.
Nô lệ người Khương rất nhiều, vì thế không thiếu người sửa đường, công việc tuy gian khổ, nhưng người Khương không có ý phản kháng. Quân tư mã Vân Lang nói rồi, chỉ cần làm việc cho tốt, nông điền ở Hà Khúc thành tương lai sẽ phân phối cho họ, mỗi năm chỉ cần nộp một nửa thu hoạch là thành người tự do.
Làm việc ở công trường được cho ăn, đó là điều bọn họ không ngờ, vì thế dù phụ nhân, người già hay trẻ nhỏ đều đi làm đường, chỉ vì bọn họ có được miếng ăn no cái bụng.
Bốn tiểu thiếp người Khương của Lưu Bổn cũng tới công trường, dùng hai tay của mình tự kiếm lấy miếng ăn.
Tốc độ làm đường bới thế mà rất nhanh, chỉ nửa tháng thôi đã được bốn mươi dặm.
Nhổ cỏ, trừ rễ, rải đá vôi, trải đất, đó là toàn bộ công đoạn làm đường ở thời này.
Rồi tuyết đổ xuống.
Lưu Bổn thở phào, tuyết rơi có nghĩa là lao dịch năm nay đã kết thúc rồi. Ngươi Khương lại ưu sầu nhìn những bông tuyết trắng, không làm đường thì không có cái ăn nữa.
Ba kỵ binh đội tuyết từ Hà Khúc thành tới, mệnh lệnh Lưu Bổn tức tốc dẫn nô lệ thu dọn công cụ theo họ về thành.
Tuyết đầu mùa trong thành rất lớn, kéo dài, Lưu Bổn tâm tình rất tốt dẫn hơn hai nghìn nô lệ ngồi xe trâu về thành
Bọn họ vừa về tới cổng thành liền gặp vị quân tư mã trẻ.
“ Làm đường rất tốt, thưởng một bữa canh thịt cừu, ba ngày khẩu lương, hai ngày sau lại tới phủ thành chủ đợi lệnh, có việc cho các ngươi làm.”
Vân Lang mặt lạnh tanh ra lệnh, sau đó liền có quân tốt dẫn đoàn nô lệ đi tới bên tường thành, ở đó bắc mấy chục cái nồi lớn, lửa chảy hừng hực khiến cả một vùng không có lấy chút tuyết nào.
Hỏa trù múc từng bát canh thịt cừu nóng hổi, từng cái bánh chia cho nô lệ, bất kể lớn bé nam nữ đều có khẩu phần bằng nhau, nô lệ nô nức xếp hàng đợi tới phần mình, hết sức trật tự, chuyện xếp hàng nhận thức ăn như vậy không phải là lần đầu nữa, bọn họ cũng quen rồi.
Vân Lang thấy tâm tình nô lệ coi như ổn định liền dặn dò tư lại chịu trách nhiệm phân phát lương thực, sau đó kéo chặt áo choàng vào thành.
Thấm thoát Vân Lang đã tới Hà Khúc thành được hai tháng, mưa thu đã ngừng rơi rất lâu rồi mới có trận tuyết đầu mùa, vậy là mùa đông năm nay tới muộn, nhưng thời tiết lại lạnh khác thường, cho dù y có rất nhiều trang bị chống lạnh vẫn bị những cơn gió phương bắc thổi suốt cả ngày đêm làm hai tai đau buốt.
Trong thời gian đó người Khương tản mác nghe thấy quân Hán không giết người nữa, rất nhiều người lớn gan quay trở về Hà Khúc thành. Dù sao không có bò dê không có lương thực mà vào hoang nguyên khác gì tìm đường chết.
Chỉ cần không mang vũ khí hay có thái đồ thù địch thì quân Hán dễ chung sống hơn bọ tưởng tượng, vào thành rồi còn mừng rỡ phát hiện ra, nhà mình không hề bị cướp bóc, mọi thứ vẫn còn y nguyên như cũ.
Điều đó đã chứng minh, nhà mình vẫn là nhà mình, quân Hán không những chỉ cho bọn họ ở, còn phát cho một thứ gọi là địa khế, chứng minh đó là nhà của họ. Đó là điều ngay cả trước kia chưa từng có, tộc trưởng nói một câu có thể tước đoạt hết của họ.
Người Khương vẫn chưa tin tưởng, khi quán thịt dê đầu tiên mở ra đã mang tư tưởng chịu lỗ rồi, chủ yếu để lấy lòng quân Hán thôi, miễn là được sống ở đây.
Kết quả quân Hán tới ăn canh dê rất nhiều, dê Hà Khúc béo tốt là món ăn ngon có tiếng ở thảo nguyên, ăn xong còn ném cho vài đồng tiền, bảo với chủ quán có thể dùng tiền này tới mua lương thực ở hiệu lương thực do quân Hán mở ở ngã tư lớn giữa thành.
Chủ quán nơm nớp lo sợ đi thử dùng tiền đồng mua lương thực, không ngờ thực sự đổi được không ít lương thực, thế là về tính toán cách trao đổi, khẳng định quán thịt dê của mình có thể tiếp tục mở.
Có quán thịt dê đi trước, thế là xuất hiện hiệu vải, hiệu da thú, các loại cửa hiệu cứ nối nhau xuất hiện ở trên con đường đó, chẳng mấy chốc thấy con đường buôn bán tấp nập.