Tất nhiên kinh tế ở Hà Khúc thành vẫn rất nguyên thủy, ngươi cho ta một tấm lông cừu, ta cho ngươi túi thanh khoa, một mảnh vải thì đối được con dê gầy, vì thế gọi là cửa hiệu hơi quá, gọi là điểm trao đổi hàng hóa thì đúng hơn.
Thấy cách giao dịch ở Đại Hán, Vân Lang thấy nơi này xuất hiện mấy chục cửa hiệu như thế đã là hài lòng lắm rồi.
Mới đầu người Khương thấy quân Hán đi mua hàng trả bằng tiền đồng thì coi là hành vi cởi quần đánh rắm, hoàn toàn thừa thãi, mất công bọn họ lại phải đem đi đổi lấy lương thực.
Thế nhưng văn minh sẽ tự lên tiếng, chẳng mấy chốc bọn họ nhận ra dùng cái thứ tiền này trao đổi rất thuận tiện, không giống trước kia muốn thứ gì phải tới nơi cần liệt kê những thứ mình có sẵn sàng trao đổi. Đôi khi không thể đổi ngay thứ mình cần vì thứ mình có người ta lại không muốn, vậy là phải trao đổi với mấy nơi mới có thể đổi được thứ mình muốn.
Còn mang theo cái cục tròn tròn vàng vàng này thì rất thuận tiện, gần như có thể dùng nó đổi mọi thứ mình muốn, vì ai cũng biết cứ đem một đồng tiền này tới hiệu lương thực của quân Hán là đổi được năm túi thanh khoa.
Thế là tiền đồng lập tức thịnh hành, giá trị còn rất cao, mức độ tiếp nhận nhanh hơn ở Đại Hán, dù sao bọn họ chưa bị tiền giả họa hại làm mất lòng tin.
Bọn họ nhanh chóng thoát khỏi giao dịch nguyên thủy, từ đó sinh ra nhiều phương thức giao dịch hơn.
Trước khi Kỵ đô úy tới, người Khương cũng tự hình thành văn minh của mình, đó là chế độ nô lệ tàn khốc, trong Hà Khúc thành chỉ có tộc trưởng, thủ lĩnh quân đội, võ sĩ, thương nhân và nông phu tự do sở hữu ruộng đất và còn lại, tuyệt đại đa số là nô lệ tay trắng.
Tòa thành này được xây lên nhờ mỗi tảng đá thấm máu và nước mắt của nô lệ.
Cái chế độ chính trị nguyên thủy làm Tư Mã Thiên si mê, hắn cho rằng đây là minh chứng sống để suy ra trạng thái xã hội của Trung Thổ thời Chiến Quốc. Còn Vân Lang sau khi thương lượng với đám Hoắc Khứ Bệnh liền ban bố chính lệnh đầu tiên ( Cấm nô lệnh).
Cho dù các nô lệ không nhận ra ba chữ ( Cấm nô lệnh), nhưng cảm thụ được thiện ý cực lớn tới từ đó khiến người Khương lưu lãng bên ngoài quay về Hà Khúc thành.
Kỳ thực Vân Lang không hiểu được hàm nghĩa xã hội chân chính đằng sau ( Cấm nô lệnh) của mình, y chỉ biết rằng tất cả những quốc gia sau khi ban bố lệnh cấm nô lệ đều nhanh chóng trở nên cường đại.
Với Vân Lang mà nói thế là đủ rồi.
Y không cần học cách giảm thuế ít lao dịch của người Hán để mua chuộc lòng người, với nô lệ mà nói, trở thành người tự do là ân điển lớn nhất, cho quá nhiều, biểu hiện quá thiện chí, bọn họ sẽ sợ hãi, đó là điều Vân Lang nhận ra từ khi ở Trác thị.
Hai chữ nô lệ không chỉ tổn hại thân thể mà còn tổn hại tâm trí, kiềm tỏa con người.
Nhiều người như vậy không thể nuôi không được, lấy công lao động đổi cơm là cách hay.
Từ phản ứng của các nô lệ hiện giờ mà xét, hiệu quả rất tốt.
Kỳ thực bản lĩnh lớn nhất của Vân Lang mà không có bất kỳ ai so được là khả năng thích ứng, đó là đặc điểm khiến Trường Bình, A Kiều cực kỳ coi trọng. Y có bản lĩnh đặc biệt cho dù gặp phải tình huống kỳ quái tới mực nào, y cũng đều có cách ứng phó.
Bởi thế Vân Lang dùng tốc độ nhanh nhất dẹp bỏ hỗn loạn đưa Hà Khúc thành đi vào quỹ đạo, Hoắc Khứ Bệnh gọi Vân Lang tới vì biết y sẽ làm được, Tào Tương chẳng lạ gì, Lý Cảm cũng cho rằng đó là chuyện hiển nhiên.
Nhìn người Khương dựa theo sự chỉ huy của Vân Lang bắt đầu cuộc sống mới, Tạ Ninh không che dấu được sự sùng bài, hắn luôn muốn làm quan địa phương thoát khỏi ma chưởng của cha mình nên bội phụ sát đất, rất muốn theo Vân Lang học bản lĩnh quản lý địa phương.
Quách Giải lại không hiểu được vì sao người Khương chớp mắt một cái đã quên chuyện người thân của mình bị Kỵ đô úy giết ngoài thành?
Khi thi cốt của những người đó chưa lạnh mà người Khương đã nở nụ cười với kẻ giết người.
Vì hắn không hiểu, những người bị Hoắc Khứ Bệnh giết chết là giai tầng bóc lột, còn lại đều là giai tầng bị bóc lột.
Giai cấp khác nhau thì chẳng thể nói tới đồng cảm, đối với những người bị áp bức, đám Hoắc Khứ Bệnh không phải là người đồ sát mà là người giải phóng.
Tất nhiên Hoắc Khứ Bệnh cũng không hiểu, hắn chỉ đơn thuần giết những kẻ dám phản kháng, chống lại là hắn giết.
“ Tòa thành này sẽ trở thành nơi phồn hoa của thảo nguyên.” Mỳ làm từ thanh khoa rất dính răng, không ngon cho lắm, Vân Lang có chút không quen:
“ Nó phải là trọng trấn quân sự.” Hoắc Khứ Bệnh ăn rất nhanh, thức ăn ngon thì hắn ăn thêm vài miếng, không ngong thì hắn vẫn ăn no, không đồng ý với định hướng của Vân Lang:
“ Ta cho rằng Hà Khúc thành phồn hoa sẽ còn có tác dụng hơn cứ điểm quân sự. Chiến tranh xảy ra đều vì tranh đoạt lợi ích, nếu có thể khiến tất cả hoặc đại đa số mọi người được hưởng lợi sẽ không có chiến tranh, người nơi này tự động đứng lên bảo vệ hòa bình.” Vân Lang kiên quyết bảo vệ quan điểm:
“ Dị tộc sợ uy chứ không nhớ đức, nếu ngươi chỉ cho lợi ích đến khi vũ lực chúng ta không đủ, chính là lúc chúng phản kháng.” Tào Tương không đồng ý, hắn là quý tộc lâu đời, lại mang máu hoàng tộc, đương nhiên là có suy nghĩ này:
“ Các ngươi cứ coi họ như người Hán là được rồi, thêm một hai đời nữa ai nhớ mình là người Khương, pháp lệnh ta sắp thi hành sẽ xử lý chuyện này. Cũng giống như người Tần, người Tề, người Sở, Yên, Triệu, Hàn trước kia mà thôi, còn chẳng phải đều coi nhau là dị tộc sao? Người Tần còn bị khinh bỉ là man di bao nhiêu năm cơ mà. Mới chỉ gần trăm năm qua mới có danh xưng người Hán, thậm chí hai chữ người Khương là do chúng ta gọi họ như thế.”
Lý Cảm không quan tâm nhiều:” Vậy ngươi làm thế nào? Nên nhớ người Khương vẫn còn ý đồ chống đối.”
Tư Mã Thiên nhíu mày:” Hơn nữa làm sao ngươi có thể khẳng định là biện pháp của mình chính xác? Đây đều là vấn đề mới, sách lược lần đầu thực thi.”
Vân Lang đặt bát mỳ xuống, cười đáp:” Tư Mã huynh hãy nhớ một điều, chỉ cần ta nghiêm túc làm chuyện gì thì không thể thất bại.”
Tư Mã Thiên không chịu nổi thái độ của Vân Lang, phất tay áo:” Quá tự đại, vô lý.”
“ Đợi ta thất bại hẵng chỉ trích, bây giờ mọi người dựa theo ý ta chấp hành đi, nhất là huynh, quản lý nhiều tư lại như thế, không được làm việc theo cảm tính.” Khi cần cứng rắn, Vân Lang chưa bao giờ thiếu:
Tư Mã Thiên thở ra một hơi:” Được, khi chưa có biện pháp tốt hơn, ta sẽ làm theo cách của ngươi. Nhưng không phải nên suy xét kỹ càng hơn sao?”
“ Sở dĩ ta gấp như thế, là phải nhanh chóng ổn định Hà Khúc thành trước khi sứ tiết triều đình tới, để nhân tố sau này không thể tùy tiện thay đổi chế độ đã định hình ở đây nữa.”
Nghĩ tới sứ tiết triều đình, không khí liền trầm xuống, không biết triều đình sẽ phái nhân vật thế nào tới đây, tình hình nơi này đặc thù, vị trí lại trọng yếu, nếu là người không hiểu gì, có thể làm hỏng hết nỗ lực của họ.
Ở trong tòa thành gần như tách biệt với phần còn lại của Đại Hán, không chịu sự ràng buộc gì, tâm tư của mấy thanh niên trẻ, bất tri bất giác cũng hoạt bát hơn, kích động hơn ….
....
Hôm nay dừng ở đây.
Kiết Dữ 2 sống ở tp Ngân Xuyên, đây là nơi nửa du mục nửa canh tác, đây thực ra là khu tự trị của người Hồi, tuy truyện viết cho số đông vẫn phải thêm mấy cái tư tưởng Đại Hán vào, nhưng ẩn trong đó có thể thấy quan điểm dân tộc của ổng tiến bộ hơn nhiều tác giả khác, thế nên nhiều đám cực đoan ở TQ coi ổng là người dân tộc muốn sỉ nhục TQ.