Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 440 - Q3 - Chương 061: Tâm Tư Tiểu Sư Muội.

Q3 - Chương 061: Tâm tư tiểu sư muội. Q3 - Chương 061: Tâm tư tiểu sư muội.

Hà Khúc thành đã chuẩn bị xây thành ở mặt đối diện với sông, năm nay dùng tạm băng trước đã, đợi khai xuân rồi tính xa hơn.

Tuyết lớn bao phủ, người ở đồng hoang chẳng thể sống được, thế là hơn hai vạn người chen chúc vào tòa thành không lớn, lập tức biến thành biên thùy xa xôi này trở nên náo nhiệt.

Quân Hán có rất nhiều nam tử tinh tráng lại sống xa nhà gần một năm, người Khương thiếu rất nhiều nam tử, thế là cái nghề lâu đời nhất tự nhiên mà xuất hiện.

Chuyện này Vân Lang không cản, thuận mua vừa bán là được, Hoắc Khứ Bệnh biết cũng chỉ chửi mắng vài câu.

Thế là Hà Khúc thành thi thoảng lại thấy quân tốt say khướt ôm nữ tử người Khương, làm quân tốt phụ trách thủ vệ hâm mộ không thôi, hận không thể lập tức hết giờ trực để tham gia.

Thời tiết này tới quỷ cũng chẳng muốn tới Hà Khúc thành, bởi thế độ cảnh giác của quân tốt cũng hạ xuống mức thấp nhất.

Hoắc Khứ Bệnh vẫn đích thân dẫn thân binh tuần tra, chỉ cần thấy quân tốt phụ trách thủ thành lơi lỏng là nghiêm trừng, thế là không ai dám nữa. Song đem so với Bạch Đăng Sơn thì đây là vùng cực lạc rồi, không sợ sơ xuất một chút là bị tấn công, ngủ cũng phải mở một mắt thì nơi này đã là thiên đường rồi.

Tư Mã Thiên suốt mấy ngày qua giành gần hết thời gian ở trong phòng, khi tuyết ngừng rơi mới lần đầu bước chân ra ngoài, hưởng thụ ánh mặt trời hiếm có.

Tuyết cứ rơi ngày một lớn, chỉ qua một đêm thôi mà thảo nguyên đã thành đồng tuyết bao la, chỉ có sông đen như sắt, chầm chậm chảy chia mặt đất trắng muốt thành hai nửa.

Bầu trời xám xịt chẳng thấy tia nắng nào, nhưng nhờ có tuyết trắng nên không thấy âm u, cái đìu hiu đầu đông mang một phong tình khác lạ

Vân Lang dậy sớm ngồi trước cửa sổ, nhìn có vẻ đã viết chữ một thời gian rồi, bên cạnh đã có hai đống thẻ trúc thành phẩm đã cho thấy điều đó.

Trong căn nhà bằng đất lạnh kinh người, Vân Lang khoác lên người mấy lớp áo lông dày vẫn thi thoảng đưa tay lên miệng hà hơi.

Lưu Nhị ở ngoài sân đã chặt củi xong, nhanh chóng đi vào phòng đốt lửa, ném khúc gỗ lớn còn cả cành vào chậu lửa, gỗ thông khi cháy tỏa ra mùi hương thơm dìu dịu.

Có lửa, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, Vân Lang vừa viết vừa nói:” Mang tới cho Tô Trĩ trước đi, muội ấy sợ lạnh.”

Vừa nhắc tới thì Tô Trĩ đã đẩy cửa cười hì hì bước vào, tay xoa xoa chiếc mũi nhỏ lạnh cóng đến ửng hồng, dáng vẻ hết sức đáng yêu:” Muội cũng tới đây làm việc cho ấm áp, thật là đúng lúc.”

Lưu Nhị biết ý ra ngoài khép cửa lại, ông ta thấy Tô Trĩ mặt nào cũng tốt, trước kia gia chủ đáng lẽ phải cưới cả hai tỷ muội mới đúng, vậy mà chỉ cưới một, ông ta không thích Tống Kiều lắm. Chẳng phải là ghét nàng, mà thấy nữ chủ nhân Vân gia không nên là nữ tử yểu điệu mềm yếu như thế.

“ Này, cho huynh.” Tô Trĩ đứng ở sau lưng Vân Lang vươn bàn tay trắng trẻo tới phía trước, đưa cho y một quả lê thâm đen xì xì:

“ Lê lạnh à, trời lạnh như thế làm sao muội lại thích ăn nhỉ?” Vân Lang cầm lấy, gặm liền mấy cái chỉ để lại dấu răng, xoa xoa má:” Đợi lát nữa ta ăn, giờ khác gì gặm đá đâu.”

“ Bây giờ mỗi huynh là dám trực tiếp nhận đồ ăn từ tay muội cho vào miệng mà chẳng suy nghĩ gì.”

“ Muội không cần để ý tới những kẻ ngu muội vô tri đó.”

Tô Trĩ ngồi bên chậu lửa hơ tay, chẳng biết sao một lúc sau nói:” Đôi tay này kỳ thực nên cầm kim thêu hoa.”

Vân Lang ngạc nhiên gác bút lông lên gá, kéo ghế tới đối diện Tô Trĩ, cũng đưa tay ra:” Ta còn nhớ trước kia muội nhìn thấy sư tỷ cầm kim thêu thùa tỏ ra rất phản cảm cơ mà.”

Tô Trĩ rầu rầu:” Lúc đó muội còn nhỏ, không hiểu chuyện, giờ hiểu chuyện đã thành thế này.”

Vân Lang nhìn kỹ lại Tô Trĩ, tuy nàng mặc áo dày không nhìn rõ vóc dáng, nhưng so với lần đầu hai người gặp nhau thì rõ ràng đã có dáng vẻ của một đại cô nương; dung mạo xinh đẹp, hàng lông mày đậm, chiếc mũi xinh xắn thẳng tắp, cặp môi đầy đặn, đôi mắt to đen láy, trông mười phần hoạt bát khả ái, nắm hai tay nàng mỉm cười nói:” Chẳng biết muội đang lo cái gì, muội thử mở cửa sổ ra hét lên ‘Ai muốn cưới ta?’, đảm bảo nam nhân tốt chen sập cái phòng này.”

“ Huynh, huynh nói linh tinh gì đấy.” Tô Trĩ mặt đỏ bừng rụt tay lại, xoay người bỏ chạy, thiếu chút nữa lao vào lòng Tào Tương đang định đi vào, kinh hoàng lách sang bên né tránh, rõ ràng lỗi của mình còn đanh đá co chân đá Tào Tương:” Đi không nhìn đường gì cả.”

Tào Tương vẫn cười hi hi, tay cầm bầu rượu nhìn Tô Trĩ chạy về phòng đóng sầm cửa lại, quay sang Vân Lang cười dâm dật:” Có phải ta không nên tới?”

Vân Lang gãi đầu:” Nha đầu hôm nay tâm tư bất thường, ta lo tâm lý có vấn đề.”

Tào Tương ngạc nhiên nhìn Vân Lang từ trên xuống dưới như nhìn thằng ngốc:” Có vấn đề gì chứ, mặt đỏ hồng hồng thế kia rõ ràng nhớ tình lang, thiếu nữ hoài xuân, ngươi có phải là nam nhân không vậy?”

“ Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, đó là tiểu sư muội của ta đấy, không phải thiếu nữ bình thường, ta lo không biết có phải vì thời gian trước mổ thi thể nhiều quá, nên mắc bệnh tâm lý gì ...” Vân Lang nhíu mày, hơi hối hận vì cổ vũ Tô Trĩ theo con đường này, dù sao nó cũng quá mức vượt thời đại, xung quanh không lý giải được, đó hẳn là áp lực không nhỏ cho Tô Trĩ:

“ Kệ đi, ta kiếm được ít rượu người Khương, làm bằng quả thảo nguyên, uống thử đi, mùi vị độc đáo ...” Tào Tương mang rượu ngon ra mời, thấy Vân Lang ngồi đó trầm ngâm không trả lời mình thì lắc đầu bỏ đi tìm người khác uống rượu, hắn kiên định cho rằng Tô Trĩ chỉ đơn thuần là nhớ tới nam nhân, chẳng bệnh gì cả.

Lần này Tào Tương đầu óc đơn giản dâm dục đoán đúng rồi.

Tô Tri nằm trên giường trải lông thú, mắt nhìn chằm chằm nóc nhà, lúc thì cười ngốc nghếch, sau đó vùi đầu vào chăn, hai chân đá loạn xạ, có chút tức giận vì hành động ngớ ngẩn của mình. Rõ ràng trước giờ vẫn bình thường, vậy mà lúc Vân Lang hết sức tự nhiên cầm lấy quả lê nàng cho đưa lên miệng cắn, bỗng dưng cả đất trời như đổi khác rồi, sư huynh không còn là sư huynh nữa, mà là trùng hớp với hình ảnh nàng ảo tưởng trong lòng ….

Đột nhiên có tiếng gõ cửa:” Sư muội.”

“ Muội không có ở đây.” Tô Trĩ giật mình hô lên. sau đó vội vàng bịt miệng lại, chui đầu xuống chăn, chỉ muốn đấm cho mình một cái:

“ Nếu muốn nói chuyện cứ tới tìm ta, ta làm mỳ cho muội ăn, không phải là loại ban ngày ăn đâu.”

Tô Trĩ không đáp, tai dựng lên như tai thỏ, nghe thấy bước chân Vân Lang dần đi xa mới thò đầu khỏi chăn, tim đập thình thịch liên hồi:

“ Thật mất mặt! Aaaaaaaaaaaa!” Hét lên một một tiếng, Tô Trĩ lại ngã xuống giường, thề không gặp ai trong vòng năm ngày nữa:

Vân Lang cố tình bước thật mạnh chân, sau đó lại rón rén quay về, nghe thấy Tô Trĩ hét lên như thế thì thở phào.

Xem ra không phải là bệnh thật, cứ tưởng rằng trải qua những lần giải phẫu thi thể cùng với chiến tranh đẫm máu để lại bóng ma trong tâm trí nha đầu này.

Nếu còn có tâm tình hoài xuân vậy không đáng lo nữa rồi, tâm tư tiểu cô nương khó đoán, tình cảm cũng thất thường, cứ để thuận theo tự nhiên.

Bình Luận (0)
Comment