Tư Mã Thiên khoác thêm áo ấm bên trong lót lông ngỗng, đội cái mũ có hai tai kỳ quái mà Vân Lang gọi là mũ tai chó, đeo găng tay, thế là đủ để chống chọi lại cái lạnh cắt da cắt thịt ở nơi này. Hắn đi lên tường cao nhìn xuống, thành trì vẫn khá yên ăng, chỉ có một hai con phố hơi nhộn nhịp một chút, nhìn xa hơn chút thấy một dân phu bận rộn làm việc, múc nước đổ vào thùng gỗ để đóng gạch băng trong khi quân lính trông coi rất ít, vậy mà bọn họ vẫn làm việc không cần thúc giục, không khỏi bội phục thủ đoạn của Vân Lang.
Bọn họ không có áo ấm như hắn, nhưng có đống lửa lớn cháy rừng rực.
Đi học tường thành nhìn khung cảnh lao động tấp nập phía dưới cảm giác cô quạnh vì xa nhà giảm đi rất nhiều, tuy lúc ở Bạch Đăng Sơn cũng rất nhiều người, nhưng một bên là quân doanh, một bên là thành trì, làm sao so với nhau được.
Đi cuối tường thành gần sông thì thấy Vân Lang không ngờ đang thơ thẩn đi bên bờ sông nhặt nhạnh gì đó, theo sau là bốn thân binh, liền xuống xem, thì ra là nhặt đá, làm hắn nhất thời không biết phải nói thế nào cho phải, người này luôn hành động ngoài suy nghĩ của người khác.
“ Huynh xem nhìn cục đá này có cảm giác mặt trời mới mọc không?”
“ A, cục đá này trông thật giống miếng thịt lợn, ha ha ha, tìm nữa có khi chúng ta làm được cả bàn tiệc.”
Vân Lang nhặt đá rất hào hứng, cứ như đứa trẻ con, làm Tư Mã Thiên tính tình nghiêm túc bất tri bất giác cũng bị cảm nhiễm, hai người vừa đi vừa nhặt, đến lúc ngẩng đầu lên thì đã rời thành tới hơn hai dặm rồi.
Phía trước là nơi con sông rẽ vòng, rừng thông phủ tuyết nửa đen nửa trắng che lấp tầm mắt, không nhìn thấy đầu kia, khiến cả con sông cứ như từ giữa hoang nguyên xuất hiện, hết sức đột ngột.
“ Tư mã có biết không, đầu kia của sông chính là quận Cửu Nguyên của tiền triều, năm xưa Mông Điềm cố thủ ở đây, Hung Nô nghe danh mà khiếp vía. Vẻn vẹn trăm năm bị con sông thích sửa dòng này hủy rồi, nếu không có lẽ chúng ta còn có thể đi viếng Tần thái tử Phù Tô.” Tư Mã Thiên phát tác bệnh nghề nghiệp cảm thán không thôi:” Phù Tô không bị Triệu Cao hãm hại, Đại Tần hẳn không sụp đổ.
Không ngờ đây còn là đất cũ của Đại Tần, Vân Lang bất giác có chút gì đó thân thiết:” Cỏ xuân mơn mởn mộ xanh xanh, nghìn năm hưng suy bao oan trầm, Phù Tô chết có gì mà cảm khái, đã tham gia vào chính sự tranh đoạt thì đó là kết quả bọn họ phải sẵn sàng đón nhận thôi.”
“ Tư mã có cái nhìn thoáng thật, đây là quận Cửu Nguyên thì thế nào có Tần trì đạo, nghe nói con đường đó nối thẳng tới Vân Dương, nếu tìm được nó chẳng phải liên hệ với Trung Nguyên càng chặt chẽ, nói không chừng tái hiện được hùng phong của Mông Điềm tướng quân năm xưa.”
Vân Lang ném một cục đá xuống sông, lơ đễnh nói:” Có con đường đó thật sao? Nơi này cách Trường An phải gần hai nghìn dặm, lại ở sâu trong đất người Hồ, hẳn là không có đâu.”
“ Thủy hoàng đế chết đột ngột ở Sa Khâu, Lý Tư, Triệu Cao không phát tang, từ Đông Hải chở cá muối che dấu mùi thối của thi thể, đi về quận Cửu Nguyên này, sau đó men theo trì đạo về Trường An, sử ghi chép rõ ràng …” Tư Mã Thiên nói tới đó nhận ra Vân Lang không tỏ ra nhiệt tình lắm vẫn cầm đá ném linh tinh thì ngạc nhiên:” Hình như tư mã không muốn nhanh chóng nối liền Hà Khúc với Trường An?”
Vân Lang đứng thẳng người lên:” Nơi này ba mặt là sông, chỉ có một con đường chẳng thay đổi được gì, thành trì đông đúc gần nhất của Đại Hán ta cũng không gần, đường xa xôi như vậy làm đường tới đây không đáng, bách tính lại một phen khổ cực.”
Tư Mã Thiên chắp tay một cái:” Ra tư mã thương cho bách tính, nhưng như vậy không đúng, tu sửa lại Tần trì đạo, Đại Hán có thể bắc không chế Đại Hà, ngàn dặm sau lưng Hà Khúc thành là đất đai Đại Hán, bách tính tuy khổ vài năm nhưng thu lại nghìn dặm giang sơn, rất đáng.”
Lúc này Lưu Nhị theo sát bên cạnh Vân Lang tựa hồ có chút cảm giác lạ, cứ nhìn bốn xung quanh, tay đặt trên đốc kiếm, cảnh giác chỉ huy mấy thân vệ tới gần hai người hơn. Vân Lang cũng nhíu mày cẩn thận quan sát, bên trái họ là mặt sông băng trống trải không có gì, bên phải là hướng thành trì, chỉ có phía trước mấy tảng đá lớn cao quá đầu người là nhân tố chưa rõ.
Tư Mã Thiên vẫn chưa ý thức được, thao thao bất tuyệt:” Thời gian qua ta ở trong phòng ngẫm lại những ghi chép cũ phác họa lại bản đồ nơi này để tìm kiếm Tần trì đạo, nhưng đến khi đem so với bản đồ của Đại Hán ta thì lại khác hẳn nên không thấy manh mối gì, không biết do ta sai hay bản đồ Đại Hán có vấn đề ...”
Khu rừng thông đằng xa im phăng phắc không một tiếng động, gió Sóc thổi cỏ tranh bên sông xào xạc, Lưu Nhị đã rút trường kiếm ra, cùng bố thân vệ khôi ngô chắn trước người Vân Lang:” Gia chủ nơi này có nguy hiểm, chúng ta về thì hơn.”
Vừa mới dứt lời thì một con sói to như nghé con từ sau đống đá nhô đầu ra, dùng đôi mắt vàng nhạt của nó nhìn bọn họ nhe hàm răng trắng ởn phát ra tiếng gừ gừ đầy hăm dọa, sau đó là sáu bảy cái đầu sói nữa nhô lên, to không kém.
“ S.. Sói, chạy mau.” Tư Mã Thiên tức thì mặt cắt không ra máu, hoảng hồn gài vạt áo vào đai lưng, xoay người cắm đầu chạy thục mạng không quay lại:
Vân Lang cũng toát mồ hôi lạnh, bọn họ có năm người, đối đầu với tám con sói rõ ràng quá chênh lệch, nhưng y không chạy, sống ở trong núi một thời gian được Thái Tể dạy cho không ít. Ở khoảng cách thế này đưa lưng về phía dã thú không phải ý hay, mắt nhìn thẳng vào đàn sói, từ từ ngồi xuống rút chùy thủ giắt trong giày ra. Còn đang tính toán đường thoát thì nhìn thấy một cái đầu trọc từ sau đống đá nhô lên, không râu, không lông mày, cũng không có tóc, trông có vẻ tuổi đã cao, nhưng rất khó xác định tuổi chính xác.
Kỳ lạ nhất là ông ta vỗ vỗ đầu một con sói, nó liền không gần gừ nữa, sau đó quay sang nhìn bọn họ, ánh mắt tựa hồ có chút trào lộng, đồng thời cũng khiến đám Lưu Nhị có chút cảm giác áp lực.
“ Đại Hán kỵ đô úy Vân Lang ở đây, thứ dân còn không mau tới thi lễ.” Dù sao là quân tư mã chỉ huy cả ngàn người, Vân Lang từ lâu tự hình thành cái uy của mình, thấy người này tuy quái dị nhưng đường nét khuôn mặt mang đặc trưng của người Hán, lớn tiếng nói:
Cái đầu kia hơi ngẩn ra, chỉ mặt mình, không ngờ dùng giọng Trường An chính tông:” Ngươi nói thứ dân là ta à?”
Phất tay bảo đám Lưu Nhị chú ý tới con sói, Vân Lang cẩn thận nhìn người kia, linh cảm người này còn nguy hiểm hơn mấy sói lớn:” Chẳng lẽ ngươi là quan?”
Hà Sầu Hữu đứng thẳng lên giũ áo choàng đầy tuyết, xoa cái đầu quả trứng, cười tươi roi rói:” Hẳn là thế, khoảng bốn mươi lăm năm trước ta đã đội mũ ô sa rồi, khi đó Văn hoàng đế còn khen ta mặc quan phục rất đẹp, thăng quan cho ta mấy lần, rồi tiên đế cũng thăng quan cho ta vài lần, chỉ bệ hạ từ khi đăng cơ tới giờ chưa từng thăng quan cho ta.”
Cơ mặt Vân Lang co giật, thì ra quái vật ít nhất trải qua ba đời hoàng đế, Lưu Triệt không thăng quan cho ông ta, rất có khả năng quan chức đã tới cực hạn không thể thăng lên được nữa, nhanh chóng khom người thi lễ, rút kinh nghiệm gặp phải tên Tú Y sứ giả giả mạo lần trước, nói:” Khu vực này tạm thời do hạ quan quản hạt, xin được xem ấn tín của thượng quan.”
“ Là người biết quy củ, tốt, ta thích nhất người biết quy củ.” Hà Hữu Sầu tươi cười gật gù từ sau đống đá đi ra, lấy cái ấn tín đưa cho Vân Lang:” Mời quân tư mã nghiệm ấn.”