Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 442 - Q3 - Chương 063: Quái Nhân. (2)

Q3 - Chương 063: Quái nhân. (2) Q3 - Chương 063: Quái nhân. (2)

Ấn tín không lớn, chỉ có chu vi một tấc, bằng đồng, Vân Lang nhìn hoa văn, tháo găng tay ra, hà hơi lên đó một cái sau đó ấn lên mu bàn tay, liền nhìn thấy tám chữ "Khâm mệnh giám ti thiếu phủ thiếu phủ lệnh Hà".

Tất cả đều đúng, chỉ có tên chức quan rất kỳ quái, Vân Lang hai tay trả lại:” Không biết thượng quan giá lâm, Vân Lang có tội, không biết tòng lại đâu rồi, để Vân Lang cùng mời tẩy trần.”

“ Vốn có bốn tên tòng lại, một tên nửa đêm đi đường ngã từ trên ngựa xuống gãy cổ, một tên ngã bệnh ở lại Bạch Đăng Sơn, hai tên thì bị đám súc sinh này cắn chết, ngựa cũng không còn.” Hà Sầu Hữu chỉ tám con sói lớn bị buộc dây thừng vào cổ, lúc này bọn chúng nằm trên tuyết, rất ngoan ngoãn: “ Thế là lão phu bắt chúng kéo xe thay thế.”

Vân Lang tới phương bắc là sớm nghĩ tới chuyện dùng chó kéo xe trượt chơi rồi, không ngờ người này dùng hẳn sói, hơn nữa trong thời gian ngắn như thế mà đã thuần phục được đám dã thú này, đúng là quái vật.

Hà Sầu Hữu thấy Vân Lang không sợ mà còn hâm mộ nhìn con sói, có chút đắc ý vỗ vỗ lớp lông dày mượt mà của một con sói:” Súc sinh đất bắc thần tuấn hơn ở Quan Trung nhiều.”

“Quả như vậy.” Vân Lang gật gù:” Thượng quan thủ đoạn hơn người, bội phục bội phục.”

Hà Sầu Hữu tò mò nhìn Vân Lang:” Ngươi không sợ à? “

Vân Lang cười:” Ti chức có nuôi một con hổ, cho nên không sợ.”

“ Ý ta nói là, ngươi không sợ ta à?” Hà Sầu Hữu chỉ bốn người Lưu Nhị vẫn cầm đao đứng hai bên Vân Lang đầy cảnh giác:

Vân Lang cũng ngạc nhiên, người này hình dung kỳ quái, hành động khác thường, nhưng nói tới sợ thì sao phải sợ, không hiểu chắp tay hỏi:” Thượng kính hạ là tất nhiên, còn sợ, vì sao lại sợ?”

Hà Sầu Hữu nghe Vân Lang nói thế thì cười càng thêm vui vẻ:” Ha ha ha ha, vì lão phu trông xấu xí quá, xưa nay ai thấy cũng tránh đường, thấy ngươi không tránh thuận miệng hỏi thôi. Được rồi, không nói chuyện này nữa, lão phu kỳ thực tới từ đêm qua rồi, song quân tốt thủ thành không mở còn dùng nỏ tiễn bắn lão phu, đành phải đợi bên sông. Giờ ngươi tới rồi, mau mau dẫn ta vào thành đi, ăn ít đồ nóng cho ấm người.”

Vân Lang thấy vị thượng quan họ Hà này không nói mục đích tới đây, cũng không hỏi, đưa tay mới ông ta đi trước, còn về đàn sói có Lưu Nhị lo.

Tư Mã Thiên chạy rất nhanh, khi Vân Lang cùng nam tử đầu trứng trò chuyện thì hắn đã kịp về báo nguy, Tào Tương liền dẫn một đám thân binh chạy tới giải cứu.

“ Ồ.” Hà Sầu Hữu cười híp cả mắt khen:” Tên tiểu tử năm xưa thấy ta còn đái ra quần, nay dám dẫn quân tới đánh kìa, lớn rồi, lớn rồi, hiếm có ...”

Đợi khi đám thân vệ bao vây Hà Sầu Hưu thì Tào Tương mới chạy tới nơi, hai tay chống gối thở hồng hộc:” A Lang, có sao không?”

“ Không sao, không phải địch, là thượng quan.”

“ Con bà nó chứ, thượng quan chó má gì chơi trò ác thế, hại lão tử ...” Tào Tương nghe nói sứ giả triều đình tới thì bực mình, hắn sợ Hung Nô, sợ sói, chứ còn về phần thượng quan là cái thá gì, cữu cữu hắn là hoàng đế, mẹ hắn là Trưởng công chúa, ở cái Đại Hán này số người khiến hắn phải sợ tính ra chưa tới mười ngón tay. Tào Tương vừa nói hùng hổ quay đầu xem là thứ thượng quan chết tiệt nào báo hại mình phải chạy bở hơi tai, mồm tức thì há hốc, quỳ sụp xuống:” Lão ... Lão tổ tông.”

Hà Sầu Hữu cười rất vui:” Ồ, còn nhận ra ta cơ à, không phải là thượng quan chó má sao?”

Tào Tương không nhận ra Hà Sầu Hữu sao được, bộ dạng ông ta quá đặc thù, trên đời không có người thứ hai, dù sợ nhũn chân vẫn trả lời rất nhanh: “ Tiểu tử là tiểu chó má, tiểu tử mới là tiểu chó má.”

“ Ài, nhớ năm xưa mẹ ngươi chê cha ngươi, nói ông ta không phải anh hùng, không chịu gả, tiên đế bảo lão phu đi khuyên can. Mẹ ngươi ít nhiều dám chống đối ba ngày mới chịu nghe, vậy mà ngươi chưa được một tuần hương đã thua rồi. Mẹ ngươi nói không sai, phụ thân ngươi chẳng phải anh hùng.” Hà Sầu Hữu thất vọng:

Tào Tương tuy hai chân run lẩy bẩy, mồm thì rất nhanh:” Phụ thân tiểu tử đúng là không phải anh hùng, không phải anh hùng.”

Vân Lang thấy rất mất mặt lắm, bộ dạng vô dụng này nếu để nhiều người nhìn thấy, sau này Tào Tương mặt mũi gặp ai, định kéo hắn đứng lên, không ngờ còn bị hắn kéo quỳ xuống, sức lực mạnh đến nỗi khiến y lảo đảo suýt ngã.

Hà Sầu Hữu xua tay:” Đứng lên đi, giờ ngươi đã là hầu gia rồi, đứng lên, đừng làm mất mặt huân quý.”

Tào Tương lập tức đứng lên, chỉ là phải bám vào tay Vân Lang mới đứng vững.

“ Vào thành thôi, mấy tiểu tử kia, trông chừng đàn sói cho ta, cho chúng ăn uống tử tế vào.”

Hà Sầu Hữu trông bộ dạng Tào Tương mà lắc đầu, sau đó chắp tay đi trước. Vân Lang kéo Tào Tương theo sau, mặc dù tới giờ vẫn chưa hiểu lão hoạn quan này là ai, nhưng khiến Tào Tương sợ như thế, tâm tình y cũng trở nên nặng nề.

Lưu Nhị lấy hết can đảm để dắt đàn sói, nhưng phát hiện ra bọn chúng hết sức nghe lời, chỉ cần kéo thừng một cái là chúng ngoan ngoãn đi theo như chó con.

Hoắc Khứ Bệnh cũng vội vàng dẫn người chạy tới, vừa nhìn thấy cái đầu trứng kia là lập tức dừng chân, không dám tiến nửa bước.

Tư Mã Thiên thở phào:” May quá Vân Lang không sao, người trọc đầu kia là ai?”

Hoắc Khứ Bệnh bịt mồm hắn kéo sang đường:” Cận thận lời nói.”

Hà Sầu Hữu nhìn thiết giáp trên người Hoắc Khứ Bệnh thì ngạc nhiên dừng lại, dùng đốt ngón tay gõ lên đó mấy phát, thấy trên đó vô số vết xước hài lòng: “ Được, không hề lơi lỏng, hiện giờ tướng quân giáp không rời người chẳng còn là bao.”

Hoắc Khứ Bệnh vội nói:” Thân mang ủy thác của bệ hạ, mạt tướng không dám lơi lỏng.”

“ Lúc tới Bạch Đăng Sơn nghe người ta nói Kỵ đô úy các ngươi ngang ngược, thích làm theo ý mình, kỳ thực đâu có gì chứ, mãnh tướng không kiêu thì ai kiêu? Lần đầu tân quân ra trận chém đầu hơn hai nghìn, ánh mắt bệ hạ nhìn người rất chuẩn.” Hà Sầu Hữu khen ngợi:

Hoắc Khứ Bệnh ưỡn lưng:” Không dám cô phụ thánh ân.”

Hà Sầu Hữu cười hiền hòa nhìn tướng sĩ Kỵ đô úy ai nấy thân hình khôi ngô, mũ giáp đầy đủ:” Đều là thiếu niên lang tốt.”

Đợi ông ta đi một quãng xa rồi, Tào Tương không đứng nổi nữa, đặt phệt mông xuống tảng đá lạnh cóng, thở lấy thở để như cá bị ném lên bờ.

“ Người này là ai mà ngươi sợ như thế?” Vân Lang không nhịn được nữa, Tào Tương lại đi sợ một hoạn quan, quá vô lý, chẳng lẽ lão hoạn quan này xuất thân hoàng tộc:

“ Yêu quái.” Tào Tương lau mồ hôi trên mặt, bổ xung thêm:” Yêu quái trong hoàng cung, từ khi ta biết nhớ chuyện, mẹ ta nói trong cung có yêu quái ... Năm chín tuổi, ta theo con cháu hoàng thất dưới mười tuổi vào bái tế tổ miếu, lần đầu tiên thấy con yêu quái này.”

“ Khi đó Sở Tiết vương thế tử Lưu An Sư bái kiến tổ miếu cười đùa vô cớ, bị Tông chính trách mắng, Lưu An Sư không phục mắng lại còn ném lư hương trong tay đi, khiến hương bị gãy ... Liền bị Hà Sầu Hữu bế đi. Ba canh giờ sau bọn ta gặp lại Lưu An Sư thì đầu, chân tay, thân thể hắn đã bị chia thành mười tám mảnh, bọc trong áo bào, sau đó bảo Nhị tử của Sở Tiết vương vác ra ngoài cung, còn nói ... Lưu An đã biết sai, có thể về nhà.”

“ Cái gì?” Vân Lang chấn động nhìn theo bóng lưng Hà Sầu Hữu:” Một vương thế tử mà ông ta cứ muốn giết là giết được sao?”

Tào Tương cười khó coi hơn khóc:” Vương thế tử là gì, ngươi biết chuyện Ngụy Kỳ hầu Đậu Anh ngụy tạo di chiếu của tiên đế bị phát giác ra sao không?”

“ Chẳng phải vì ở thượng thư giám không tìm thấy văn thư lưu giữ à?” Vân Lang không phải ngu ngơ kiến thức thời này như hồi mới tới nữa, ít nhất thứ người bình thường biết thì y cũng biết:

Tào Tương nhìn quanh không thấy ai, kéo Vân Lang lại gần:” Huynh đệ của ta, Đậu Anh là ai chứ? Ông ta là Đại tướng quân từng bình loạn, từng làm tể tướng, người như vậy mà đi lấy ra một di chiếu không có lưu trữ đối chiếu à?”

“ Khi ấy chẳng ai tin Đậu Anh làm thế, bệ hạ vừa mới chấp chính, lời nói bị đại thần hoài nghi, cho rằng hoàng gia tiêu hủy văn thư lưu trữ, muốn dồn Đậu Anh vào chỗ chết, còn nói hoàng gia không giữ lời, sau này ai còn dám lấy di thư ra nói nữa.”

“ Bệ hạ đành mời Hà Sầu Hữu ra chứng minh tuyệt đối không có chuyện hủy di chiếu lưu trữ, ông ta đi ra, ba canh giờ sau Đậu Anh bị chặt đầu, bốn vị đại thần chất vấn kịch liệt nhất thảm cảnh không khác gì Lưu An Sư …”

“ A Lang, lão già đó tới, chúng ta không làm gì được nữa, ai biết bị ông ta nhìn không vừa mắt, xẻ thành mười tám mảnh thì muộn rồi.”

Bình Luận (0)
Comment