Vân Lang nghe sự tích của Hà Sầu Hữu sợ thì ít mà thấy khó chịu thì nhiều, Lưu Triệt gửi thứ quái vật khó nhằn đó tới khiến người ta bực mình:” Ông ta dựa vào cái gì mà quyền thế lớn như thế, vượt qua phạm vi hoàng quyền, thật vô lý.”
“ Ta cũng muốn biết, nhưng hỏi mà không ai nói, mọi người chỉ biết không trêu vào được.” Tào Tương sợ hãi cầu khẩn:” Ngươi ngàn vạn lần đừng thăm dò, ta không muốn thấy ngươi bị xẻ thành mười tám mảnh đâu.”
Vân Lang lần đầu thấy có người khiến Tào Tương sợ thành mức này, cả hoàng đế cữu cữu hay đánh hắn cũng không khiến hắn sợ tới mức đứng không vững, gật đầu:” Được rồi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ông ta muốn xem cái gì thì cho ông ta xem, ông ta muốn biết cái gì thì chúng ta thành thực trả lời, thế là xong rồi chứ?”
Tào Tương thở phào, sợ nhất Vân Lang ương lên, thế thì năm sau là ngày dỗ của hảo hữu này:” Thế là được, thế là được, ông ta cực kỳ coi trọng quy củ. Cứ giữ quy củ là được.”
Vân Lang nhớ ra Hà Sầu Hữu nửa đêm muốn vào thành bị quân tốt dùng nỏ tấn công, ông ta có vẻ không hề giận, mình theo luật lệnh yêu cầu ông ta lấy ấn tín, ông ta chấp hành vô cùng triệt để.
Xem ra đúng là vô cùng coi trọng quy củ.
Cơm nước của Kỵ đô úy tất nhiên là vô cùng thịnh soạn, nhất là bọn họ thu hoạch được rất nhiều thanh khoa, tịch thu vô số bò dê, lại còn mang theo cả thịt ngựa hun khói ở Bạch Đăng Sơn tới.
Bánh bao thịt dê có vẻ hợp khẩu vị Hà Sầu Hữu lắm, ông ta ăn liền hai đĩa, ăn một bát canh thịt dê lớn, rau khô ăn không ít, vỗ vỗ bụng no căng:” Có một quân tư mã đệ nhất bào trù, toàn quân được hưởng phúc, ngon hơn cả bào trù trong cung. Chỉ là lão phu lần đầu tới quân, các ngươi khoản đãi là bình thường, nhưng hoang phí thì không tốt, từ mai các ngươi coi lão phu là binh tốt được rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh chắp tay:” Lão tổ tông từ ngàn dặm xa xôi tới ắt có công vụ trọng yếu, mạt tướng không dám hỏi, nếu như lão tổ tông cần nhân thủ, từ mạt tướng trở xuống đều nghe lệnh.”
Hà Sầu Hữu xoa cái đầu trọc:” Bệ hạ chỉ bảo lão phu trông coi mấy tên tiểu tử các ngươi, cái khác không đề cập, tất nhiên không liên quan. Các ngươi nên làm gì thì cứ làm, coi lão phu không tồn tại là được, bị nhốt trong hoàng cung mấy chục năm, lão phu tới giải khuây, tin rằng các ngươi không làm lão phu khó xử. Đi đi, đi làm chuyện của mình, lão phu bôn ba ngàn dặm, cần phải tĩnh dưỡng vài ngày.”
Bị Hà Sầu Hữu đuổi đi, cả đám tụ tập vào phòng Hoắc Khứ Bệnh bàn bạc.
Hoắc Khứ Bệnh bỏ mũ trụ xuống, nhìn mấy bằng hữu:” Rõ rồi chứ, cứ theo quy củ mà làm, A Lang, A Tương nhất là hai người các ngươi.”
Vân Lang gật đầu:” Đã hiểu, bệ hạ phái tới không phải là người mà là quy củ. Đoán chừng bệ hạ biết chúng ta dùng văn điệp Tú Y sứ giả nên vô cùng tức giận, nên phái người này tới.”
Tào Tương vò đầu:” Trong thành có quá nửa chính lệnh không theo quy củ Đại Hán, làm theo thì sẽ loạn.”
Vân Lang trấn an hắn:” Cái này đừng lo, luật pháp có rất nhiều cách giải thích, nên có rất nhiều không gian để tận dụng.”
Hà Sầu Hữu ngủ trong phòng liền ba ngày, thức dậy ăn một bữa no, sau đó đi dạo không mục đích trong thành.
Từ lúc ông ta tới đây chỉ làm đúng một việc, là tuyên đọc chiếu chỉ sửa Hà Khúc thành trở thành Thụ Hàng thành, sau đó chẳng quản việc gì nữa, cứ thế đi khắp nơi, chỗ nào cũng tò mò vào xem một chút, như đứa bé hiếu kỳ.
Hoạn quan dạo chơi nhà thổ thì có hơi kỳ quái, xem ra ông ta chẳng bận tâm, rải cả đống tiền, tức thì bị đám nữ nhân đổ tới vây công, từ trong đi ra thậm chí trên cái đầu trọc còn có dấu môi, cười khà khà liên hồi, có vẻ thích lắm.
Tô Trĩ từ trong phòng đi ra, trước kia tóc lúc nào cũng phải búi gọn gàng trên đầu giờ được nàng thoải mái buông xõa trên vai, thế là đỉnh đầu cứ có vài sợi tóc cứng đầu chĩa lên, mặc váy nhiều màu của người Khương, yểu điệu thướt tha.
Bỏ đi áo gai đơn sắc, không cho tay vào túi áo nữa, Tô Trĩ trông thế nào cũng là một mỹ nhân.
Vân Lang dừng bút, mỉm cười nhìn Tô Trĩ như bướm xinh qua lại trước mặt, gọi nàng, nàng không vào, chỉ nhoẻn miệng cười duyên rồi chạy đi ....
Tô Trĩ đi qua đi lại tất nhiên là cảnh đẹp nhìn trăm lần không thấy chán, khi một cái đầu trọc xuất hiện trước cửa sổ thì không vui chút nào.
“ Cơ thiếp của ngươi sao?”
Vân Lang vội lắc đầu:” Nàng là quân y.”
“ Vì sao lại là phụ nhân?”
“ Lão tổ tông, chỉ cần người sơn môn chịu vào quân chữa bệnh cho binh sĩ thì dù là yêu quái thì mạt tướng cũng nhận. Vì có nàng mà hơn bốn trăm binh sĩ bị thương của Kỵ đô úy chỉ chết có hơn hai mươi, trong quân chưa ai chưa từng chịu ơn nàng.”
“ Chà chà chà, có lý lắm, chẳng trách mà Kỵ đô úy ngươi tổn thất ít như thế, ra là nguyên cớ này. Nói xem, lão phu còn nghe nói nha đầu này do ngươi dùng tử thi đổi được, còn cả người sống, ngươi và một nha đầu dám mổ bụng chặt tay người chết làm lão phu hiếu kỳ lắm.” Vẻ mặt Hà Sầu Hữu cực kỳ hưng phấn:
Vân Lang nghiêm túc giải thích:” Đó chỉ là lời đồn thổi, mạt tướng và sư muội chưa bao giờ dùng người sống, đây là một nghiên cứu y thuật nghiêm túc, Khoa kỹ Tây Bắc có một câu danh ngôn, suy đoán ngàn lần, chẳng bằng thử một lần. Y giả thiên hạ chữa bệnh toàn dựa vào suy đoán, một khi đoán sai là mất mạng, như vậy có thể trị được bệnh không?”
Hà Sầu Hữu gật gù:” Lời này có lý, lời này có lý, nhưng dùng người sống không phải tốt hơn à, sau này nếu nghiên cứu tiếp, để lão phu trợ giúp.”
Vân Lang xua tay liên tục:” Vậy không được, tử thi có thể tùy ý giải phẫu, vì đó là miếng thịt không sinh mạng. Còn người sống, dù là kẻ địch cũng không thể làm thế, hai tay của y giả là để cứu mạng người, không phải giết người, một khi đi quá giới hạn sẽ không quay lại được.”
“ Cứ quyết định thế đi, lần sau dùng người sống, mấy lần lão phu cắt người ra rồi, vậy mà tim vẫn đập thình thịch, ngươi giải thích cho lão phu xem, đó là vì sao? “ Hà Sầu Hữu càng nói càng hứng thú:
Vân Lang kiên quyết lắc đầu:” Vạn vạn lần không được, giải phẫu người sống là đại kỵ sư môn, nếu bị phát hiện ra thì chết không đất chôn.”
“ Sư môn ngươi còn người khác sao?”
“ Hi vọng là còn.”
“ Vì sao ngươi còn đem sư môn nhập vào Nho gia, với tài của ngươi, chấn hưng sư môn không khó.” Hà Sầu Hữu hỏi vặn:
“ Đại thế là vậy, không thể không theo, học thuyết Nho gia cổ xúy quá lợi cho bệ hạ, hay nói rộng hơn có lợi với tất cả đế vương.” Vân Lang cố gắng trả lời lão già này thành thật hết mức có thể:” Cho dù bệ hạ không tiếp nhận thì cũng có hoàng đế khác tiếp nhận thôi.”
Hà Sầu Hữu cười:” Hợp lý lắm.”
Vân Lang bạo gan hỏi:” Công công hẳn cũng là người sơn môn, từ hành vi quy củ của ngài, mạt tướng đoán ngài là môn đồ Pháp gia?”