Nghe Vân Lang hỏi mình có phải người của sơn môn không, Hà Sầu Hữu cười hết sức quái dị, nhìn Vân Lang một lượt, lại cười thêm lần nữa rồi xua tay:” Tiểu tử đừng cố suy đoán lai lịch lão phu, song chuyện lão phu coi trọng quy củ thì đúng, như nha đầu kia đã là quân y thì làm quân y đàng hoàng, ngươi chớ lấy ra để ủ ấm chăn, đó cũng là quy củ đấy.”
“ Ài, người thông mình thì suy nghĩ nhiều, mà nghĩ nhiều thì thành nghĩ linh tinh, cuối cùng thành phạm pháp. Người như thế giết thì tiếc, mà không giết thì lại nhảy nhót không ngừng. Hai đằng đều khó, vậy phải dùng cách trung gian thôi, thiến đi rồi sẽ ngoan ngoãn, như đàn sói kia, chẳng những kéo xe được, lại còn ăn ít, không thấy sói cái là chạy tới ngửi mông nữa.”
Từ sự tích mà Tào Tương kể Vân Lang không dám coi lão này nói chơi, nuốt nước bọt:” Tiểu tử trong nhà ít người, tất nhiên biết quý trọng, không rảnh rỗi đi trêu chọc quân y.”
“ Ừ, vậy thì tốt, còn nữa, trong Thụ Hàng thành có rất nhiều việc lão phu chưa từng nghe thấy. Cấm nô lệnh rất không ổn, có điều vì đó là kế sách an dân các ngươi nghĩ ra trong lúc hoảng loạn, hiệu quả không tệ, lão phu bỏ qua. Nhưng ba chữ Cấm nô lệnh phải bỏ, các ngươi chưa có tư cách hạ lệnh này lệnh kia với bách tính. Tới khai xuân sẽ có quan văn tới quản lý địa phương, làm sao là việc của họ, các ngươi không được xen vào.”
Vân Lang nhìn Hà Sầu Hữu bỏ đi, có chút không cam tâm đấm bàn, quản lý địa phương tối kỵ nhất là bất chấp chính sách nhất quán, muốn sửa là sửa, đó là hành vi ngu xuẩn nhất, vì sau này ngươi ra chính sách cũng chẳng ai coi trọng.
Ai ngờ vừa đấm bàn một cái thì đầu trứng bất ngờ từ ngoài cửa sổ thò vào, may không phải đêm tối nếu không dọa chết người chứ không đùa.
“ Sao, không vui hả? Vậy ngươi có thể giết chết lão phu, nơi này biên viễn xa xôi, bốn phía là nhân thủ của ngươi, chẳng ai biết đấy vào đâu.” Hà Sầu Hữu tủm tỉm cười:
Vân Lang đứng thẳng lên, khom người thi lễ:” Đa tạ công công nhắc nhở, tiểu tử tuyệt đối không dám suy nghĩ linh tinh.”
“ Ừ, ngươi là đứa bé thực sự thông minh đấy, người khác nghe lão phu nói chỉ toàn nghe thấy lời uy hiếp trong đó, ngươi lại nghe ra được ý tốt của lão phu, không tệ, ha ha ha ....” Hạ Sầu Hữu ngửa mặt cười dài, khó nghe vô cùng:
Cả đêm gió bắc thổi, lạnh tới thấu xương.
Đại Hà hôm qua còn chưa đóng băng hoàn toàn, gió bắc thổi khiến băng ở hai bờ cuối cùng đã gặp nhau ở giữa sông.
Mùa đông ở tây bắc, trừ dệt lông cừu ra thì chẳng có việc gì làm, vì thế người Khương đều dệt lông cừu.
Cả thành cùng làm một việc, hiệu suất tất nhiên là kinh người, thêm vào nơi này thứ ít thiếu nhất là lông cừu, chỉ vài ngày sợi lông cừu đã chất đầy kho.
Cùng là len lông cừu nhưng đừng liên tưởng tới sợi len đời sau, căn bản là không cách nào so với nhau được, sợi vừa thô vừa cứng, dù ngâm nước cũng chẳng mềm, thứ này làm thảm còn tạm chứ có thể làm y phục hay không, Vân Lang không chắc.
Có điều dù sao cũng rảnh rỗi, còn hơn nhàn cư vi bất thiện, rồi đầu trứng lại mò tới gây phiền hà, Vân Lang kiếm bốn que trúc, bắt đầu đan áo len.
Lâu lắm rồi mới đan len, mới đầu rất lóng ngóng, dần dần tìm được cảm giác, ngồi đan, đan mãi, đan tới nước chảy ra. Rất lâu rất lâu trước kia có một lão bà bà và một thiếu niên ngồi dưới ánh đèn tù mù đan áo len, sợi chỉ đù màu dần thành những chiếc áo nhỏ, bên cạnh là từng đôi mắt sáng chờ đợi.
Vân Lang đan áo không khéo bằng bà bà, không chắc chắn bằng bà bà, nhưng vì cùng là người trẻ tuổi, thẩm mỹ giống nhau, nên áo y đan ra còn được hoan nghênh hơn bà bà.
Thế nhưng áo len đan tay được giá lắm, người ta đặt cả rồi, đám đệ muội ở cô nhi viện không có tư cách mặc, phải bán đi, sau đó mua áo len dệt máy rẻ tiền cho chúng mặc.
Chưa bao giờ đám đệ muội được mặc áo len do mình đan đó là điều tiếc nuối mãi mãi của Vân Lang, giờ thì y chẳng cách nào bù đắp lại được nữa rồi.
Tô Trĩ hai tay chống cằm ngồi trước Vân Lang rất lâu rồi, nhưng Vân Lang chẳng nhận ra.
Nàng chẳng ngạc nhiên, sư huynh thi thoảng cũng thế, làm việc vô cùng chú tâm, chỉ lạ là dùng bốn cái que mà làm thành tấm vải chỉnh tề, tuy có hơi lỏng lẻo, nhưng nhìn độ dày thì biết sẽ ấm lắm.
Đan sợi len trở thành cái áo phải là chuyện vui, nhưng dần dần nước mắt chảy tới tận cằm Vân Lang.
Sư huynh lại nhớ sư môn rồi, Tô Trĩ nhìn mà lòng đau như cắt.
Vân Lang đan áo len hai canh giờ, Tô Trĩ cũng nhìn y hai canh giờ.
“ Muội tới từ bao giờ thế?”
Tô Trĩ giật mình tỉnh lại, vội vàng đứng dậy, hai chân tê hết cả, á một tiếng đứng không vững ngã vào lòng Vân Lang.
Tiểu nha đầu hai năm qua phát dục rất tốt, lòng đầy cảm giác êm ái thơm tho, thế nhưng chưa đợi Vân Lang nổi lên ý niệm vì thì cái đầu trứng đã xuất hiện ở ngoài cửa sổ.
Vân Lang thất kinh vội đẩy Tô Trĩ ra, Tô Trĩ vốn đang mặt đỏ bừng bừng vừa xấu hổ vừa thích, bất ngờ bị Vân Lang đẩy ra, tích tắc mắt đã ậng nước.
“ Muội ấy đứng không vững.”
Đầu Trứng mỉm cười nói đầy vẻ thông cảm:” Không sao, lão phu biết, nha đầu ngồi quá lâu, tê chân là tất nhiên.”
Tô Trĩ phẫn nộ quay đầu nhìn đầu trứng phá đám chuyện của mình:” Ông không nhìn thì chết à?”
Đầu Trứng mặt trơ trán bóng nói:” Một trong số chức trách của lão phu ở trong hoàng cung chính là không để phi tử trong cung tê chân, sau đó là tùy ý ngã vào lòng nam tử.”
Không mặt dày vô sỉ được như Đầu Trứng, Tô Trĩ chỉ còn cách ôm mặt chạy mất.
Hà Sầu Hữu đi vào phòng, tự nhiên ngồi xuống ghế:” Là nha đầu đó muốn ngủ với ngươi, không phải ngươi muốn ngủ với nha đầu đó, lão phu nhầm rồi.”
Vân Lang không vui:” Công công đừng nói thế ảnh hưởng tới danh tiết của muội ấy, lỗi là ở tiểu tử.”
“ Nếu ngươi thích nha đầu, về Trường An hẵng thích, dù là cùng hai tỷ muội nó chăn lớn ngủ cùng thì cũng không phải chuyện của lão phu, ở đây thì không được. Chuyện này nhìn thì nhỏ, không ảnh hưởng gì, nhưng lão phu muốn dùng nó để nhắc nhở ngươi về quy củ, đừng phạm phải sai lầm.” Hà Sầu Hữu không hiểu sao lại nhắc tới chuyện này lần nữa cứ như rời mắt một cái là Vân Lang đi làm mấy chuyện thương thiên hại lý
Vân Lang thở dài:” Công công xem, Hoắc Khứ Bệnh thống lĩnh đại quân, nói không chừng tự lập làm vương, Tào Tương quản lý lương thảo toàn thành, nói không chừng sẽ tham ô. Lý Cảm suốt chạy rong bên ngoài hoang nguyên, nói không chừng thông đồng với địch, Triệu Phá Nô thần thần bí bí, nói không chừng mật mưu làm phản.”
“ Nhiều kẻ khả nghi như vậy ngài không quản, suốt ngày nhìn chằm chằm một người chỉ ở trong phòng đan áo như tiểu tử làm gì?”
Hà Sầu Hữu cười phá lên, trên đời mấy ai dám nói trắng trợn với ông ta như thế:” Hoắc gia tiểu tử về bản tính chỉ làm được tướng quân à, tự lập làm vương ấy à, không thể nào, hắn không thích quản mấy chuyện rầy rà. Tào tiểu tử nhiều tiên tới không đếm hết, cướp tí tiền của thuộc hạ làm gì, hắn không thèm đâu. Lý tiểu tử thống lĩnh thám báo, không chạy suốt ngày thì ai? Triệu Phá Nô là tên nửa dã nhân, hiện giờ giúp lão phu làm việc, theo dõi động tĩnh trong thành, có chút gió lay cỏ động là ra tay.”
“ Đám tiểu tử đó đều ngoan cả không cần trông coi, lão phu tự khen ngợi một phen trên tấu báo. Ngược lại, ngươi ở trong phòng nhưng tâm trí ngoài ngàn dặm, ai mà biết ngươi nghĩ gì, chỉ cần ngươi không gây ra chuyện gì, bọn chúng tự nhiên cũng an lành.”
Vân Lang tức mà không làm gì được, ngã mình xuống giường:” Làm gì có lý đó.”