Hà Sầu Hữu cười dài, vẫy tay ra ngoài cửa sổ, có một người xách cả bao tải lớn tới, ra hiệu cho hắn đặt lên bàn của Vân Lang:” Trong này có thư của Trường Bình công chúa, mật thư của Tạ Trường Xuyên, vừa tới nơi, mở ra xem đi.”
“ Công công không thể ra ngoài để tiểu tử xem à?”
“ Lão phu là người vô hình, năm xưa bệ hạ và A Kiều quý nhân tân hôn, lão phu đứng bên giường hầu hạ, bệ hạ vẫn cứ làm việc của mình. Ngươi coi đó, xem lão phu không tồn tại là được.”
Nói tóm lại là ông ta cũng muốn xem thư, chọc không nổi kẻ dám lấy đế hậu ra đùa, Vân Lang trước tiên mở thư của Tạ Trường Xuyên.
“ Xem cái này đi, thư của Tạ Trường Xuyên có gì hay đâu, chẳng qua là chút chuyện quân ngũ, lão phu tò mò với thư của Trưởng công chúa lắm.” Hà Sầu Hữu lấy ra một cái ống đồng, trên đó còn nguyên dấu si:
Rõ ràng lão già này đọc thư của Tạ Trường Xuyên rồi, Vân Lang ôm đầu:” Thật là không hiểu nổi, công công tò mò như thế làm sao sống trong cung mà cao thọ thế này?”
“ Lại xiên xẹo chửi lão phu đấy, ha ha ha, tiểu tử gan lắm. Có hai loại sống rất lâu, một là loại không biết gì cả, một là loại cái gì cũng biết, hiểu chưa hả? Mau đọc thư đi, nha đầu Trường Bình đó ta nhìn thân thể trần truồng mấy lần rồi, còn bí mật gì mà ta không thể biết.”
Chỉ có kẻ đang sợ hơn tên điên là đồ điên dâm dục.
Vân Lang không dám nghe ông ta nói nữa, mở thư Trường Bình ra, trong thư ngoài nói tin tức Hà Sầu Hữu tới biên ải, dặn dò y không được làm gì vượt quá quy củ, ra sức vì nước, về nhà có thể quang diệu tổ tông rồi.
Còn nói trong nhà có nàng trông chừng, không sợ ai nhòm ngó, nếu trong nhà thiếu đồng nào cứ nàng mà hỏi.
“ Công công xem, toàn là những lời dạy bảo cùng kỳ vọng của trưởng bối với vãn bối, nhất thời cảm động, đừng trách.” Vân Lang lau một hai giọt bị cảm động mà chảy ra, nghẹn ngào nói:
Hà Sầu Hữu hồ nghi nhìn Vân Lang, lại cầm cuốn lụa trắng lên xem, xem chán không thấy gì, ném vào nước cũng không hiện lên chữ.
Vân Lang có chút tức giận:” Trưởng công chúa quang minh lỗi lạc, đâu có tâm tư gì.”
Hà Sầu Hữu kệ Vân Lang, ông ta tiếp tục đem cuộn lụa ra phơi nắng, tính cách Trường Bình ra sao ông ta rõ lắm, là người duy nhất ở cả Đại Hán này dám dùng dao đâm ông ta, nhất định có chuyện trọng yếu, ông ta chưa phát hiện mà thôi.
Vân Lang thản nhiên khoanh chân trên giường kệ Đầu Trứng kiểm tra, cầm cuốn Xuân Thu lên đọc.
Rất lâu sau Hà Sầu Hữu bỏ cuộc:” Xem ra ngươi đã biết Trường Bình muốn nói gì rồi phải không?”
“ Công công, mỗi chữ ngài đều đọc rồi mà.” Trên mặt Vân Lang không có chút gì khác thường:
Nụ cười thường trực trên môi Hà Sầu Hữu tắt ngấm:” Vậy là tát vào mặt lão phu rồi, rõ ràng biết có vấn đề mà lại không tìm ra, hai người các ngươi dám truyền mật thư ngay trước mặt lão phu, không có chút áy náy làm sao?”
Vân Lang há mồm không biết trả lời thế nào.
Hà Sầu Hữu tay dùng sức một chút, mép ghế bị ông ta bóc cả mảng:” Thôi bỏ, để các ngươi đắc ý một hồi, đáng lẽ còn phải chém tín sứ, rạch bụng chiến mã xem dấu có cục sáp không. Giờ chuyện chưa tới mức đó, lão phu không làm nữa. Ngươi viết thư trả lời ngay đi, để ta bảo tín sứ đem về.”
“ Tiểu tử không phải là tội tù.” Vân Lang đáp ngắn gọn:
Hà Sầu Hữu cười gằn:” Bằng vào chuyện ngươi tự ý dùng văn điệp trống của Tú Y sứ giả đã đủ chém đầu rồi, ngươi chẳng phải là người thanh bạch đâu.”
“ Đó là thứ do trưởng bối cho để giữ mạng.”
“ Nhưng không hợp quy củ! A Kiều bị tiên đế, hoàng thái hậu rồi bệ hạ làm hư, không hiểu quy củ là bình thường. Nhưng ngươi là quan viên Đại Hán, chẳng lẽ không hiểu can hệ trọng đại trong đó? Cái gì nhận được, cái gì không nhận được, trong lòng ngươi không rõ hay sao?”
“ Công công nói thế thì tiểu tử không cãi được nữa rồi, nếu đã muốn gán tội cho người thì đâu thiếu lý lẽ, thở có khi cũng là một cái tội.” Vân Lang thở dài:” Được rồi, viết thì viết, không còn chút riêng tư nào nữa rồi.”
“ Thân là nhanh vuốt của thiên tử, còn có gì là riêng tư.” Hà Sầu Hữu lại nở nụ cười hiền hòa như cũ:
Vân Lang từng gặp người như Hạ Sầu Hữu rồi, một người đem cả tâm can phế phổi dâng lên cho hoàng đế.
Nếu như Hung Nô tới trước thành, Hà Sầu Hữu dám buộc thuốc nô lên người đồng quy vu tận với địch, tất nhiên là nếu ông ta có thuốc nổ. Có thể nhìn thấy bóng dáng của Thái Tể trên người ông ta, đó là loại người dù bị hoàng đế hại chết cũng không hối hận.
Bây giờ Vân Lang hiểu Trường Bình trong thư nói " dữ quốc đồng hưu" là ý gì, Hà Sầu Hữu là sự tồn tại độc nhất vô nhị ở Đại Hán, ông ta chính môn đồ của Thương Sơn Tứ Hạo đã bị đồng hóa thành chó giữ nhà cho hoàng gia Lưu thị.
Nhớ năm xưa khi Lưu Bang chuẩn bị phế trừ thái tử Lưu Doanh, lập con của Thích phu nhân lên làm thái tử. Hoàng hậu Lữ Trĩ phải cầu cứu Trương Lương, Trương Lương là cái tên thích bày kế cho người khác, bảo Lữ Trĩ dẫn thái tử lên cầu Thương Sơn Tứ Hạo xuất sơn.
Thương Sơn Tứ Hạo là cao nhân mà Lưu Bang nhiều lần thỉnh cầu không chịu xuất sơn, không biết Lữ Trĩ dùng cái gì khiến bốn ông lão đó động lòng.
Khi Lưu Doanh lần nữa bị Lưu Bang gọi tới Kiến Chương cung, chuẩn bị phế từ thái tử, nhìn thấy bốn ông già râu tóc bạc phơ đứng sau Lưu Doanh liền hỏi bốn vị trưởng giả là ai.
Khí biết đó là Đông Viên công Đường Bình, Hạ Hoàng công Thôi Quảng, Ỷ Lý Quý Ngô Thật, Lộ Lý tiên sinh Chu Thuật, tới phò tá thái tử thì Lưu Bang không dám nói chuyện phế lập nữa. Về sau Lưu Bang qua đời, Thích phu nhân bị Lữ Trĩ biến thành Nhân Trư, chính nhi tử thân sinh của bà ta vì nhìn cảnh đó sợ hãi mà chết.
Thương Sơn Tứ Hạo có ba đệ tử, hai bị chết bệnh, chỉ còn Hà Sầu Hữu sống, tiếp tục ở lại trong cung bảo vệ đế vương Lưu thị.
Vì thế Hà Sầu Hữu nói mình biết hết tất cả không phải nói ngoa, ông ta là lão quái vật sót lại từ thời Lưu Bang.
Trong thư Trường Bình nói, nếu bốn huynh đệ bọn họ qua được khảo nghiệm của Hà Sầu Hữu thì con đường sau này sẽ bằng phẳng, nếu không lập tức từ quan quy ẩn.
Vân Lang cầm bút lên viết:” Ngày 30 tháng 10, tiểu chất sau mười sáu ngày đi đường tới được Thụ Hàng thành ...”
Một phong thư thôi mà phải Vân Lang viết nửa canh giờ mới có thể dừng bút, cẩn thận thổi khô mực.
“ Ngươi tới Thụ Hàng thành vào ngày 30 tháng 10 sao?”
“ Vâng.”
“ Đi mất mười sáu ngày, vì sao lão phu chỉ mất bốn?”
“ Công công nói có lý chút, tiểu tử mang theo thương binh, lương thảo, quân nhu, sao mà nhanh được.”
Hà Sầu Hữu lại hỏi:” Làm năm mươi hai dặm đường là sao, chỉ có bốn mươi dặm thôi mà.”
“ Còn có đường lát đá trong thành.”
“ Vì sao trong thư của các ngươi lại có nhiều con số như thế?”
“ Trời ơi, có gì dễ nói rõ tình hình hơn con số chứ?”
Hà Sầu Hữu có lợi hại mấy cũng chỉ sống được hơn bảy chục năm, có bác học đến mấy cũng chỉ đọc được vài chục vạn kinh sách, dù ông ta có tinh thông cổ kim, cũng không biết được tương lai.
Người như thế tuyệt đối ở đỉnh cao phong vân ở Đại Hán, nhưng so với Vân Lang có là gì.
Nếu tính thoải mái một chút, Vân Lang ít nhất sống hơn hai nghìn năm, nếu tính tới bác học, Vân Lang có hai cái máy tính kết nối internet, một cái di động.
Mật mã là thứ hồi tiểu học Vân Lang đã dùng để viết thư trêu ghẹo con gái, còn Hà Sầu Hữu chẳng biết mật mã là cái gì. Dù đây là thứ mật mã đơn giản nhất, với Hà Sầu Hữu mà nói là thiên thư không manh mối.
Chẳng có gì cao siêu ở đây, ( Xuân Thu) là cuốn sách mà Vân Lang và Trường Bình đã giao hẹn trước, muốn nói gì, dùng chữ tương ứng trong Xuân Thu thay thế, dễ dàng hiểu nội dung.
Vệ Thanh sau khi biết loại mật mã này coi như chí bảo, nhiều lần dặn dò Vân Lang không được nói ra, cả Tào Tương cũng không thể nói.
Hà Sầu Hữu xem đi xem lại mấy lượt không phát hiện ra điều gì thì cho tín sứ mang đi, trước khi rời phòng Vân Lang cười đầy ẩn ý, Vân Lang đáp lại bằng nụ cười thật thà.