Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 446 - Q3 - Chương 067: Kế Hoạch Tức Thời.

Q3 - Chương 067: Kế hoạch tức thời. Q3 - Chương 067: Kế hoạch tức thời.

Chập tối là lúc náo nhiệt nhất trong ngày, chỉ bốn huynh đệ tụ tập vào một chỗ, tâm tình chẳng cần lý do liền tốt hơn không ít.

“ A Lang là xui xẻo nhất, cả ngày bị Đầu Trứng theo dõi.” Tào Tương dù nói xấu sau lưng Hà Sầu Hữu cũng phải nhìn ngang ngó dọc:

Hoắc Khứ Bệnh đặt bát cơm xuống:” Lão già đó không hiểu binh pháp, không biết đánh vào chỗ yếu, nếu tóm lấy A Tương là hắn khai hết rồi.”

Lý Cảm cười ha hả:” Ta nghe nói A Tương hôm đó sợ đái ra quần, quần ướt dính vào đá không nồi dậy nổi, cuối cùng phải bỏ quần thoát thân à?”

Tào Tương bị trêu chọc mà mặt không đổi sắc, còn cười một cách trơ tráo coi đó là vinh:” Các ngươi chưa chứng kiến thủ đoạn của lão ta thôi, nếu chín tuổi mà thấy một người bị chặt thành mười tám khúc, ta đảm bảo các ngươi đái dầm tới tận bây giờ. Gia gia đây tu luyện tới mức thấy lão già đó mới đái là giỏi rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh thấy Vân Lang mãi không nói gì, hỏi:” Cữu mẫu nói với ngươi thế nào?”

Vân Lang nuốt miếng cơm rồi đáp:” Công chúa nói Hà Sầu Hữu tới đây là cơ hội lớn với chúng ta, hi vọng chúng ta vượt qua được khảo nghiệm.”

Lý Cảm là tên đầu óc đơn giản, tự tin nói:” Dễ thôi, chúng ta đều là thần tử trung thành của bệ hạ mà.”

“ Không đơn giản thế đâu, trung thành chỉ là điều kiện cơ bản nhất, ngươi không có thì chết, có cũng chẳng nói lên điều gì, vì nếu không có tài trị thế, trị quân thì dù trung thành cũng không có ý nghĩa gì với bệ hạ.”

“ Vậy là chúng ta phải thể hiện được tài năng hơn người nữa à? Thế này khác gì đánh đố chứ?” Tào Tương ôm đầu lăn lộn, hắn biết cái đạo lý làm nhiều sai nhiều:

Hoắc Khứ Bệnh và hết cơm vào miệng, phân công:” A Lang cầm chân Hà Sầu Hữu, chúng ta làm việc của mình, đây là lúc rèn binh nuôi ngựa, đến khai xuân, chúng ta mở rộng xung quanh, bắt hết tất cả người Khương có thể bắt, đưa tới Thụ Hàng thành, để nơi này ngày càng hưng thịnh.”

Tô Trĩ vừa mới gắp miếng thịt dê vào bát Vân Lang thì thấy cái đầu trứng đáng ghét.

“ Chậc chậc, đang ăn cơm đấy à?”

Hà Sầu Hữu cười khà khà ngồi xuống, nhìn Tô Trĩ một cái, nàng ngoan ngoãn đi lấy bát xới ông ta một bát cơm.

Cơm nước tuy không thịnh soạn, nhưng số lượng nhiều, nhất là trên bát cơm còn đặt thêm miếng thịt nướng còn chảy mỡ xèo xèo, nhìn đã muốn ăn.

Hà Sầu Hữu vừa ăn ngon lành vừa nói:” Đang nói chuyện gì thế, nói tiếp đi chứ, có kế hoạch gì, lão phu cũng muốn biết.”

Vân Lang liếc nhìn ba huynh đệ rồi lên tiếng trước:” Năm nay nhiều tuyết, năm sau đất sẽ rất tốt, khai xuân rồi coi khai hoang là trọng điểm, chưa quan tâm tới có thể sản xuất ra bao lương thực, chỉ cần khai khẩn đất trước đã, trồng cây lên để mọi người có cái trông đợi vào, trong thành yên ổn thêm một thời gian.”

Hoắc Khứ Bệnh tiếp lời ngay:” Nói cho cùng vẫn là vấn đề nhân thủ, với chút nhân lực của chúng ta bây giờ mà muốn làm đường, xây thành, khai hoang, tu sửa thủy lợi là không đủ. Tướng sĩ phải đề phòng Bạch Dương vương, Lâu Phiền vương đánh trả, quân đội không thể tham gia, đây là điều không bàn cãi.”

Lý Cảm gật đầu:” Mai ta dù đi xa một chút cũng phải bắt thêm người Khương về.”

Bốn người bọn họ trước kia từng phối hợp với nhau lừa cả Lưu Triệt, sớm rất ăn ý, nói cứ như vừa rồi đang bàn chính sự thật vậy, Tào Tương vừa ăn vừa ý kiến:” Ta thấy nơi này cũng có chút giống Ly Sơn đấy, biết đâu có than đá, có lẽ nên thăm dò thêm, có khi trừ than đá ra có thứ gì hay ho hơn.”

Tô Trĩ thích nghe nói chuyện lắm, vì thế nàng cũng tham gia:” Nhưng bắt nhiều người Khương về thì càng khó quản.”

Vân Lang vỗ tay:” A Tương nói nơi này giống Ly Sơn làm ta nảy gia một ý hay, muốn người Khương một lòng theo chúng ta, không bằng bắt chước chuyện cũ ở Thượng Lâm Uyển.”

Mấy người kia đều tập trung lăng nghe, cả Hà Sầu Hữu cũng vừa ăn vừa dựng lỗ tai lên.

“ Đó là thợ săn, A Cảm dẫn binh rời thành không thể quá nhiều, chúng ta chỉ có chút binh lực thế này đã eo hẹp lắm rồi, không thể quá phân tán. Nếu như treo thưởng, chi viện người Khương đi bắt người, chúng ta còn có thể giúp họ trang bị vũ khí, giúp một số người Khương nhờ vào bắt người mà giàu lên, ắt sẽ có người khác học theo. Một là giải quyết nhu cầu nhân lực, hai là không gây thêm thù hận.”

Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm nhìn nhau, chuyện này đúng là khả thi, chỉ là thanh danh không hay ho lắm, dính tới buôn bán người, tệ hơn thương nhân bình thường.

Tào Tương xoa xoa tay, chỉ cần ngửi thấy mùi chuyện xấu là tên này đầu óc sáng hẳn lên:” Ta biết một người cực kỳ thích hợp cho việc này, đó Quách Giải, tên này lừa người là số một.”

Vân Lang giơ ngón cái:” Chính thế, nhưng không thể nói với hắn, phải làm sao để hắn tự lĩnh ngộ, tự đề xuất với chúng ta mới là tuyệt hậu họa.”

Hà Sầu Hữu liếc mắt nhìn Vân Lang:” Có phải đợi chuyện thành công rồi, tạo thành hiệu ứng như Vân tư mã nói, cũng là lúc dân oán sục sôi, nên chém Quách Giải một đao, thế càng gọn gàng phải không?”

Vân Lang nhíu mày, nói dứt khoát:” Trừ phi Quách Giải phạm pháp, nếu không chẳng có lý do gì để giết hắn cả, đã phái một người đi làm việc phải suy nghĩ cho hắn. Thanh danh Quách Giải đã hủy ở Bạch Đăng Sơn rồi, không thể khiến hắn mạng cũng không giữ được, chuyện qua cầu rút ván không thể làm, nếu không sau này ai làm việc cho chúng ta nữa.”

Trên đời này chỉ hoàng đế là thoải mái làm chuyện qua cầu rút ván thôi, vì hắn có đủ lợi ích để người khác lao vào, còn người thường, không nên làm là hơn.

Hà Sầu Hữu rất muốn xem Vân Lang chấp hành kế hoạch ra sao, nhưng y lại không đi tìm Quách Giải, mà lệnh cho quân tốt triệu tập một đám phụ nhân ở nơi cư ngụ của người Khương ở gần quân doanh, dẫn tới sân lớn của hậu quân doanh.

Những phụ nhân này, thậm chí tất cả người Khương trong thành đều nghĩ, bọn họ tới quân doanh chỉ có tác dụng duy nhất là cho đám quân Hán thỏa mãn thú dục mà thôi.

Sự kiện này dù xảy ra ở bất kỳ đâu cũng gây nên dẫn phẫn, nhất là khi vô số nam tử ở ngoài nhìn thấy trong số phụ nhân bị quân Hán áp giải đi, còn có cả bà già tóc bạc thì lấn át cả sự sợ hãi.

Đám đông bi phẫn đã kết thành liên minh, muốn xông vào giải cứu, nhưng nhìn quân Hán xếp thành tường đen trước quân trại, thương nỏ sẵn sàng, bất lực buông gậy gộc xuống …

Chẳng biết là ai lớn tiếng hát lên khúc dân ca bi thương, những người khác cũng hát theo, chẳng mấy chốc tiếng ca khiến người ta rơi lệ vang lên khắp thành.

Vân Lang ở trong hoàn cảnh "tứ diện Sở ca" như thế không ngờ còn có tâm tình phân tích âm nhạc:” Người Hung Nô quanh năm suốt tháng sống khổ cực, lại vì cuộc sống du mục mà đại bộ phận cô độc, cho nên khi hát, bọn họ tận lực kéo dài ngữ điệu, để âm thanh giữ trong không trung thật lâu, lan đi thật xa. Bởi thế mà giọng ca biến thành tang thương, tựa hồ như có vô số lời trong lòng muốn thổ lộ, mang vẻ đẹp hàm súc.”

“ Người Khương còn thảm hơn, không sống ở hoang mạc thì ở núi cao, càng hoang dại hơn người Hung Nô, không ai dạy họ cách biểu đạt tâm sự. Cho nên bọn họ chẳng cần thanh vận, cứ hát theo tiếng tất là thành bài hát, ca từ thì tùy hoàn cảnh mà thay đổi. Nghe nói tất lật vốn không phải nhạc khí mà là thứ dùng dọa chiến mã chạy, âm thanh chói tai của nó còn đuổi được cả dã thú.”

“ Lão phu thấy ngươi có chuyện cần quan tâm hơn đấy.

Hà Sầu Hữu ngồi khoanh chân dưới mái hiên chỉ về phía cổng:”

Bình Luận (0)
Comment