Thấy đám phụ nhân khóc lóc sụt sùi vào Vân Lang không nói linh tinh nữa, mà đi tới hết sức lễ độ chắp tay với một đám bà già:” Hôm nay bản quan mới chư vị tới là vì có một kế sinh nhai muốn thương lượng, xem xem có được không?”
Bà cụ già nhất thi lễ rồi lãnh đạm nói:” Quan gia muốn toàn bộ Khương nữ thành kỹ nữ cho người người khinh nhục sao?”
Vân Lang lắc đầu:” Sao có chuyện như thế được, bọn ta không phải Hung Nô, lễ nghĩ liêm sỉ phải giữ, tuyệt đối không có chuyện bắt lương dân làm kỹ nữ. Xem ra bà bà cũng là người đọc sách, thế thì tốt quá rồi, không bằng mời bà bà, thay ta truyền đạt chính sách mới.”
Bà cụ đó nhìn Vân Lang ngờ vực:” Có chuyện gì ngài cứ nói luôn với mọi người ở đây đi.”
Vân Lang mỉm cười:” Mời bà bà ngồi, để ta thong thả nói.”
Trong sân bày từng hàng ghế, kệ cho Vân Lang thái độ ôn hòa, đám phụ nhân kia vẫn lập tức xếp nữ tử trẻ tuổi ở giữa, ngồi ngoài là người hoặc già cả hoặc là hình dạng kỳ quái, nhìn Vân Lang như thể y sẽ xông tới giở trò đồi bại bất kỳ lúc nào.
Cảnh ấy làm Hà Sầu Hữu cười sắp chết tới nơi rồi, chẳng hiểu có gì đang cười, càng chẳng hiểu ông ta tuổi cao mà sao chẳng có tí đức trọng nào.
Vân Lang sai Lưu Nhị lấy cái áo len mình mới đan ra đưa cho bà lão:” Bà bà có ý kiến gì với cái áo này?”
Bà cụ nhận lấy giũ ra xem, lắc đầu liên hồi:” Chẳng khác gì cái thùng, dùng thủ pháp dệt thảm sao? A, đây là lông cừu.”
Vân Lang mỉm cười:” Nhìn thô lậu, nhưng ấm lắm, bà bà mặc thử lên người đi.”
Bà cụ loay hoay không biết mặc thế nào, Vân Lang đành giúp, lồng áo len từ trên đầu xuống. Lần đầu đan thử, kích cỡ không chuẩn lắm, bà cụ mặc vào không khác gì mặc bao tải thùng thình, thực sự là xấu không cách nào tả hết, Vân Lang xấu hổ không dám nói với ai đây là tác phẩm của mình.
Thế nhưng bà cụ thì có vẻ thích lắm, kéo bên này, kéo bên kia, còn nhanh chóng đặt tên cho nó:” Áo tốt, ấm áp, mặc một lúc đã thấy ấm rồi, quan gia ngài muốn bọn ta dệt cái áo thùng này sao?”
Vài phụ nhân lớn gan cũng vây quanh xem, miệng ríu rít bàn tán không ngừng.
Vân Lang thấy vậy không trả lời vội, hứng thú ngồi xuống ghế nghe họ thảo luận.
Loại y phục này cho dù làm đẹp tới mấy thì người Hán cũng không mặc, vì họ có yêu cầu quy định nghiêm ngặt về cách ăn mặc, chỉ cần có người ăn mặc khác thường một chút là bị nói là man di.
Về phần áo len, thứ này mặc trên người ấm thì ấm thật, nhưng mà trông như lông thú, nhìn thế nào cũng bị người ta nói là dã nhân ... Cho nên chẳng thể có thị trường ở Đại Hán.
Ở đây không cầu kỳ như vậy, dù sao với họ mà nói ấm áp là tốt lắm rồi, cứ không bị chết cóng là thứ tốt.
Một tuần hương sau những phụ nhân kia mới dấn yên tĩnh lại, bà cụ đã cởi áo len ra gấp lại tử tế, đặt ở trước mặt Vân Lang:” Thứ này tuy tốt, dễ dệt hơn thảm, nhưng không phải nhà ai cũng có máy dệt.”
“ Bà bà nhầm rồi, làm ra áo len này, không cần máy, ta dùng bốn cái que này làm ra đấy.” Vân Lang đưa bà cụ bốn kim đan gỗ:
Bà cụ nghi ngờ: “ Chỉ bằng vào bốn cái que mà làm ra được thứ tốt thế à?”
Vân Lang không đáp, lập tức buộc sợi len lên kim đan, ngồi đan tại chỗ.
Bên ngoài quân doanh nam tử người Khương bị chính khúc ca bi tráng của mình kích thích, có người cầm đá ném vào quân Hán, người không sợ xông vào phạm vi tên bắn, náo loạn cả vùng.
Bên trong tình hình khác hẳn, im lặng quỷ dị, từ phụ nhân người Khương tới lão già mất nết Hà Sầu Hữu đều như bị hai bày tay của Vân Lang thôi miên.
Chỉ đến khi có quân tốt chạy vào bẩm báo, Vân Lang mới dừng tay nói với bà cụ:” Bà bà hỏi xem phụ nhân ở đây có ai muốn học nghề này không là có thể đi rồi, tránh nam nhân của họ bị nỏ tiễn bắn chết.”
Bà cụ tức giận vỗ đùi, yêu cầu quân tốt dẫn mình ra ngoài, sau khi được phép, quân tốt dẫn đi.
Hoàn cảnh tự nhiên khắc nghiệt khiến người Khương cơ bản không có quan niệm trinh tiết, vào lúc cực đoan, người lữ hành cô độc gặp được nữ tử Khương cô độc, bọn họ tự nhiên ở cùng nhau.
Sau đó người lữ hành rời đi, để lại đứa bé, nữ tử Khương cần cù chăm sóc nó lớn lên.
Chẳng có người Khương nào nói nữ tử đó làm mất thể diện, chỉ thấy nàng có đứa con khỏe mạnh là điều may mắn.
Phụ nhân vào quân doanh, đám nam tử kia cho rằng làm tổn hại tới quyền lực của họ, quyền lực này bọn họ muốn thì có thể chia sẻ, chứ không cho ai cướp.
Một quý công tử mỉm cười ngồi dưới ánh mặt trời, hai tay linh hoạt đan áo, bên cạnh là đám phụ nhân vây quanh xem, tạo thành bức tranh mỹ lệ.
Mũ lông điêu trắng, áo choàng chồn đen, giày chế bằng da trâu mềm, khi đám phụ nhân bình tĩnh lại, nhìn kỹ thanh niên tuấn tú đó, không ai lo mình bị cưỡng bức nữa.
Bởi vì nam tử đó khuôn mặt trắng mịn đẹp đẽ hơn họ cả chục lần hiện lên nụ cười ấm áp, thế là rất nhiều người bất tri bất giác tới gần xem Vân Lang đan len.
Thế nhưng trên người họ mùi cừu dê trâu bò quá nồng, khiến Vân Lang vừa chịu đựng vừa phải mỉm cười, đúng là khốc hình.
Hà Sầu Hữu nhãn quang sắc bén cỡ nào, sớm nhìn ra Vân Lang sắp không chịu nổi, ôm cả bụng cười lăn lộn.
Bà cụ ra ngoài một chuyến, dùng đá ném đám nam nhân kia chảy máu đầu, chỉ mặt chửi bới một thôi một hồi, té ra chuyện không phải như mình nghĩ, thấy buồn chán bỏ đi, chỉ có một vài người Khương có lão bà nữ nhi xinh đẹp vẫn kiên định đứng đó đợi.
“ Chính là như thế.” Vân Lang mỉm cười đưa cái áo len vừa mới đan được đoạn mở đầu cho một phụ nhân:” Mọi người đợi một chút, ăn bát mỳ rồi về, luyện tập đan len, sau khi quen những bước cơ bản mũi lên mũi xuống này rồi lại tới tìm ra, ta tiếp tục dạy.”
“ Sau này áo len chúng ta đan ra không chỉ mặc, còn bán cho đội lạc đà, thương cổ, sẽ là nghề kiếm tiền không tệ. Chỉ cần mọi người đều học được, kiếm được tiền, kiếm được lương thực là không phải vất vả đi chăn thả nữa. Hôm qua còn nghe nói có tỷ muội đi chăn dê bị sói tha đi, khi tìm được chỉ còn lại mấy mấu xương, lòng ta đau như kim đâm vậy.”
“ Mọi người nỗ lực, tranh thủ sớm ngày học được cách đan len, sau này nói không chừng ta tổ chức một đội lạc đà, chúng ta đem đi Tây Vực bán, nghe nói người ở đó chẳng có quần áo mặc, thương lắm ...”
Lời của Vân Lang khiến phụ nhân cảm tính xúc động rơi lệ, cũng là vì lần đầu có người nói với họ những lời quan tâm ấm lòng như thế, lần đầu có nam nhân nói lời trên lập trường của họ.
Một bát mỳ thịt dê nóng hôi hổi phân phát cho mỗi người, ai cũng muốn ăn, lại không nỡ ăn, Vân Lang phải khuyên mấy lần mới ăn.
Vân Lang cũng ăn cùng, vừa ăn vừa giải thích với các phụ nhân cách làm mỳ thịt dê, còn đảm bảo nếu mọi người nỗ lực đan len, sau này ăn mỳ thịt dê như vậy không phải là mộng tưởng.
Khi đám phụ nhân cầm kim châm mà áo len mẫu Vân Lang đưa lưu luyến từ biệt ở cửa quân doanh, Hà Sầu Hữu ngơ ngẩn không nói được câu nào.
Đám phụ nhân này lúc vào quân doanh còn giận dữ có thể thiếu cháy trời đất, đến khi rời đi, Vân Lang đã chẳng khác nào tình nhân trong mộng của họ, lưu luyến không rời.