Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 448 - Q3 - Chương 069: Các Ngươi Cùng Một Loại Người.

Q3 - Chương 069: Các ngươi cùng một loại người. Q3 - Chương 069: Các ngươi cùng một loại người.

“ Ngươi làm thế với mục đích gì? Kiếm tiền à?” Hà Sầu Hữu như bóng ma xuất hiện sau lưng Vân Lang nghi hoặc hỏi:

Vân Lang lau tay lắc đầu:” Chẳng kiếm được bao nhiêu, cho những phụ nhân đó một lựa chọn thôi.”

Hà Sầu Hữu không tin:” Ngươi mà là người tốt như vậy à?”

“Tốt? Ti chức chưa bao giờ cho mình là người tốt, dù có cố gắng cũng không làm được.” Vân Lang chẳng giấu diếm:” Người ta đều nói nam tử mới là chúa tể thiên hạ, kỳ thực phụ nhân mới là người nặn thiên hạ này vào làm một, không có phụ nhân tất cả chỉ là nắm cát rời. Kiên trì cải biến họ, tuy chậm nhưng chắc chắn, một khi hình thành mô hình xã hội nam cày cấy nữ dệt vải, dủ trải qua chiến hỏa hay thay đổi quyền lực, chỉ cần phụ nhân người Khương không chết, mô hình này vẫn sẽ tiếp tục. Đồng hóa được người Khương, chúng ta sẽ bớt đi được một kẻ địch, đây mới là cơ nghiệp ngàn đời.”

“ Chẳng lẽ cả người Hung Nô, ngươi cũng định làm thế này?” Hà Sầu Hữu chưa hiểu thấu lắm:

“ Không, người Hung Nô đã có ý thức của nước lớn, bọn họ đã trải qua thời vinh quang, có kiêu hãnh nhất định, dù nhất thời bị thuần phục, rồi cũng sẽ có hùng tài xuất hiện khôi phục vinh quang của tổ tiên, sói đã nếm thử vị thịt người cứ giết sạch là hơn.” Vân Lang trả lời đơn giản:

“ Giết sạch Hung Nô, ngươi thật mạnh miệng.” Hà Sầu Hữu không tin người vừa hiền hòa ngồi đó chỉ dạy đám phụ nhân dị tộc cách đan áo lại nói ngay ra được một câu vô tình như vậy:

“ Bệ hạ có lòng dạ vạn dặm, là thần tử tất nhiên có hùng tâm tương xứng, để đồng nhất phương hướng với bệ hạ chứ.” Vân Lang chắp tay về phía Trường An:

Hà Sầu Hữu cảm khái, ông ta cảm giác lời của Vân Lang có vấn đề, không thể nào y là người tốt được, nhưng y không nói, đành phải lặng lẽ quan sát kế hoạch của y:” Được, đợi xem tác dụng tới đâu, hi vọng tiếp tục có thể khiến lão phu ngạc nhiên.”

Đợi Hà Sầu Hữu đi rồi, Vân Lang ngã xuống giường, đóng kịch thời gian dài là sự khảo nghiệm tâm trí một cách nghiêm trọng nhất.

Hôm nay là vở kịch, và khán giả chỉ có Hà Sầu Hữu mà thôi.

Còn về phần dựa vào đan len có thể cái biến người Khương hay không thì trời mới biết được, may mà lúc nãy nói rồi, đó là quá trình lâu dài, đoan chừng Hà Sầu Hữu không sống tới ngày đó được.

Lừa một người tới chết vẫn tin tưởng là ân mưu mỹ hảo, vì thế kỳ thực không thể gọi là lừa gạt nữa, nên gọi nó là lý tưởng thì hơn.

Uy hiếp của Hà Sầu Hữu quá lớn, không phải ông ta có quyền sinh quyền sát gì, mà vẻn vẹn vì ông ta là môn đồ của Thương Sơn Tứ Hạo, khiến lo lắng của y ngày càng tăng.

Thương Sơn Tứ Hạo từng là quan viên tầng cấp cao nhất của Đại Tần, nói cách đơn giản thì họ từng là cố vấn của Thủy Hoàng đế, rất có khả năng biết vị trí Thủy Hoàng lăng, dù sao khi hạ táng Thủy Hoàng đế, bọn họ nhất định tham dự …

Nếu như trước khi đại quân về Trường An mà không lấy được lòng tin của người này thì chỉ có thể lập kế hoạch giết đi mà thôi.

Tới giờ mọi dự định kế hoạch của Vân Lang đều dang dở hoặc hỏng, định cùng Đại Vương đi ngao du thiên hạ vì gặp sự kiện đất Ngọa Hổ mà tạm hoãn. Vừa có chút ý đồ với bách gia thì phát hiện mình có đứa con, thế là ngoan ngoãn không dám có bước đi liều lĩnh nữa. Thế rồi gặp Hoắc Quang, muốn dạy bảo nó thừa hưởng chân truyền của mình, lần nữa tạm gác lại đi Bạch Đăng Sơn.

Tới Hà Khúc thành, vừa có được chút tự do chưa kịp ý đồ gì thì Lưu Triệt phải lão quái vật Hà Sầu Hữu tới làm y nơm nớp lo sợ, ứng phó mệt nhoài.

Vân Lang nhiều khi tự hỏi, mình chưa tìm được việc mình thực sự muốn làm, hay là vì mình không đủ quyết tâm theo tới cùng? Có phải vì mình khôn khéo luôn né tránh nguy hiểm chứ không có tinh thần theo đuổi đến cùng nên mọi việc mới dang dở?

Nếu là vậy Vân Lang phải xem lại bản thân, nếu không bất kể y muốn làm gì, e khó mà thành công.

Không chỉ Vân Lang, một người nữa đang sống trong dày vò.

Từ khi tới Thụ Hàng thành, ai ai cũng bận rộn, cũng có phận sự của mình để làm, chỉ có một mình Quách Giải là nhàn rỗi. Đối với một người đầy dã tâm, một lòng tiến về phía trước cái biến vận mệnh mà nói, đây là sự trừng phạt thống khổ nhất.

Nhất là khi hắn nhìn thấy cả tên câm Cao Thế Thanh cũng dẫn công tượng bắt đầu xem xét địa thế xung quanh Thụ Hàng thành, hắn không ngồi yên được nữa, cuối cùng phải chủ động đi tìm Vân Lang.

“ Biểu hiện của ngươi ở Bạch Đăng Sơn thực sự không tốt.” Vân Lang hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, thở dài:

“ Tư mã, tại hạ sẽ không như thế nữa.” Quách Giải thống khổ nói, một trận đòn roi tàn tệ của kẻ thô bỉ như Tạ Trường Xuyên gần đánh gãy sống lưng của hắn:

“ Không biết ngươi biết có một câu nói thế này không, một sự bất tín, vạn sự không tin. Ài, nếu khi đó ngươi theo huynh đệ ngươi lên núi ngăn cản người Hung Nô thì lúc này dù là ta cũng phải khách khí với ngươi, ngươi có thể đứng thẳng lưng yêu cầu ta bố trí quân vụ. Thôi thì làm lại từ đầu đi ...”

Quách Giải cúi đầu rất lâu mới nói:” Vậy khẩn cầu tư mã cho Quách Giải nam quy.”

Vân Lang tất nhiên không để hắn đi:” Lúc kết thúc chiến sự Bạch Đăng Sơn, vốn ngươi có thể về rồi, sao còn theo Tào Tương. Vào hoang nguyên sinh tử không rõ, ngươi cắn răng qua được rồi, đã vất vả như thế, cuối cùng lại tay trắng trở về sao?”

“ Không về thì ở đây làm gì, còn cơ hội nào sao?”

“ Ta chỉ nói vậy, cơ hội thì ngươi phải đi tìm, đừng trông chờ người khác ban cho. Vì như Cao Thế Thanh, là hắn quyết đoán muốn theo ta, nay đã tìm ra được ba nơi có thể đào hầm vào thành, đang dẫn công tượng đi khắc phục, quân công đã ghi vào hồ sơ, về sẽ có phong thưởng. Nên nhớ, hắn chỉ là tên đào trộm mộ, xuất phát điểm thậm chí thấp hơn ngươi bây giờ, chẳng lẽ ngươi không bằng hắn? Luận trí kế, bản lĩnh, ngươi kém hắn sao?”

Quách Giải hít một hơi ngẩng đầu lên:” Nếu tìm được cơ hội, mong tư mã giúp ít nhiều.”

“ Người thân chẳng bằng cùng quê, ta tuy không thích ngươi, nhưng cũng không phá chuyện của ngươi, đương nhiên, đấy là nếu ngươi làm chuyện gì có lợi cho Kỵ đô úy, lợi cho Thụ Hàng thành.” Vân Lang không thể nói rõ ràng:

Quách Giải thở phào, chỉ cần có lời này của Vân Lang là được rồi, chỉ cần y không cố ý chèn ép, Quách Giải cho rằng, với bản lĩnh của mình, nhất định làm nên sự nghiệp.

Tiễn Quách Giải đi rồi, Vân Lang thở dài nói với thứ âm hồn bất tán bên ngoài:” Công công vào đi, ngoài trời lạnh lắm.”

Quả nhiên vừa dứt lời là Hà Sầu Hữu xuất hiện bên cửa sổ:” Kẻ đó không cùng bọn với ngươi à?”

“ Không, quan phủ và du hiệp khác đường nhau.”

“ Vì sao không giết đi?”

“ Vì sao phải giết? Công công giết du hiệp rồi sao?” Vân Lang hỏi vặn:

“ Cũng không có cơ hội giết nhiều, nghe người già kể, nhất là chuyện Kinh Kha ở trong Tần cung, thấy du hiệp hành sự tùy ý, không phải là thứ nên tồn tại.” Hà Sầu Hữu vừa nói vừa nhìn Vân Lang:

Vân Lang xua tay:” Công công chưa gặp người này, hắn có thanh danh tốt ở thôn quê, sửa đường dựng cầu, chiếu cố cô quả, bênh vực kẻ yếu, ai ai cũng kính phục, một lời hắn nói còn giá trị hơn quan phủ, người như thế sao lại giết?”

Hà Sầu Hữu xoa cái đầu trọc:” Du hiệp bây giờ đều thế à? Lão phu không ra ngoài nên nhiều chuyện không rõ.”

“ Năm ngoái còn có hai mấy du hiệp huyết chiến Hung Nô ở Bạch Đăng Sơn, tới chết không quay đầu, công lao ghi rõ ràng. Chỉ là người này không đi nên mới còn sống.”

“ Nói vậy thì không phải là du hiệp nữa rồi.”

“ Công công thật mâu thuẫn, một mặt phủ nhận họ, một mặt yêu cầu họ phải kiên định làm việc xấu, kỳ thực du hiệp sợ chết mới tốt, nếu không thì khống chế được.”

“ Ngươi làm ta nhớ tới một người, Lưu hầu Trương Lương.” Hà Sầu Hữu nhìn Vân Lang một lúc, sau đó ngồi xuống mặt hồi ức:” Ta gặp Lưu hầu vào năm mười tuổi, đó là lần cuối ông ấy xuất hiện ở hoàng cung. Khi đó hoàng đế Lưu Doanh sắp chết, ông ấy vào thăm, nói rằng : Thế sự vô thường, cuộc đời mười việc hết chín không như ý, tận lực rồi không có gì phải tiếc. Nghe xong hoàng đế nhắm mắt xuôi tay, Trương Lương ở bên cạnh một tuần hương rồi thở dài rời đi, nhìn thấy ta ở trong đại điện, nói : Ta chưa bao giờ tới đây."

“ Khi đó ông ta đặt tay lên cổ ta, cảm giác nếu không nghe theo bị ông ta bẻ cổ, cho nên ta phải đồng ý, hai năm sau ông ta chết, ta mới dám ghi vào khởi cư trú, Lữ hậu biết được cực kỳ tức giận, còn đánh ta một trận.”

Vân Lang tò mò:” Vì sao công công thấy ta giống Lưu hầu?”

“ Vì các ngươi là người tốt, nhưng đám người tốt các ngươi nhìn có vẻ cho người ta lựa chọn, thực chất có được lựa chọn không? Đẩy người ta vào đường chết rồi cho họ một cơ hội sống, sự tình tất nhiên đi theo hướng các ngươi muốn. Ngươi, Trương Lương, Tiêu Hà, Trần Bình đều là loại người như vậy, thậm chí ta hoài nghi các ngươi đều cùng sơn môn.”

Vân Lang nghiêm mặt lắc đầu:” Sơn môn tiểu tử tuy đã bị hủy rồi, nhưng không tùy ý leo cao.”

Bình Luận (0)
Comment