Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 449 - Q3 - Chương 070: Ước Hẹn.

Q3 - Chương 070: Ước hẹn. Q3 - Chương 070: Ước hẹn.

Cùng lúc đó ở ngoài thành, tín sứ từ trong tuyết lớn phóng ra, cho dù đã sắp chết cóng vẫn cứ cố gắng giơ cờ đỏ vẫy vẫy, hô lớn:” Đại thắng, đại thắng, Đại tướng quân ở Đại Thanh Sơn chém một vạn bốn nghìn người của Hung Nô Tả Hiền vương, bắt sống Đinh Linh vương chém tại trận Nhật Trực vương, bắt sống vô số người Hung Nô cùng bò dê.”

Câu này như ngọn lửa đốt cháy thùng thuốc nổ lớn, làm Thụ Hàng thành sục sôi.

“ Ngô hoàng vạn thắng.”

“ Đại tướng quân vạn thắng.”

Quân tốt hưng phấn thậm chí không kịp mở cổng thành, vừa hò hét vừa chạy đi truyền tin, cũng có khiêu đãng bình buộc thừng vào người, leo từ tường cao tới đỡ lấy tín sứ sắp ngã xuống ngựa.

“ Hôm nay không giới nghiêm.” Hoắc Khứ Bệnh đang tuần thành hoan hỉ hạ quân lệnh, tức thì tiếng reo hò càng lớn:

Người Khương thấy quân Hán vui sướng như thế, tuy chẳng biết đang ăn mừng gì, cũng học theo reo hò la hét.

Chẳng mấy chốc tiếng huyên náo truyền vào hậu quân doanh, Vân Lang và Hà Sầu Hữu hay tin, chạy ra ngoài, Hà Sầu Hữu đi đâu không rõ, tin lớn thế này kéo theo nhiều diễn biến khác mà ông ta cần xác nhận. Vân Lang lớn tiếng nói gọi Lưu Nhị tới ra lệnh:” Mở riệc, mở tiệc, mỗi người được uống hai bát rượu.”

“ Tuân lệnh.” Lưu Nhị chạy đi như bay, vừa chạy vừa hét với quân tốt:” Tư mã có lệnh, hôm nay đại tiệc, mỗi người được uống hai bát rượu.”

Đám oanh oanh yến yến tới học làm áo len nghe thấy Vân Lang truyền lệnh cũng cũng ríu rít hỏi xảy ra chuyện gì, Vân Lang bọn họ về trang điểm rồi cũng dự tiệc, bảo quân tốt thủ doanh giữ cửa cho, cả đám phụ nhân chạy hết ngay.

Trong không khí tưng bừng đó lại có một người mặt xưng mày xỉa, Vân Lang vừa quay về tiểu viện thì gặp Tô Trĩ, nàng nghi ngờ hỏi:” Huynh thích nữ tử người Khương à?”

Vân Lang tâm trạng rất tốt tới gần vuốt mũi nàng:” Đúng thế, bọn họ rất thuần phác chăm chỉ, muội xem, mới vài ngày đã học được đan rồi.”

“ Huynh có mặc không?”

Vân Lang chỉ cổ đỏ rực:” Mặc thử rồi, không tốt, ngứa lắm, lông cừu còn phải nghĩ cách làm mềm đi mới được.”

Tô Trĩ lấy một loại dược cao thơm mát đi ra, xoa lên cổ Vân Lang:” Ai không biết còn tưởng huynh dụ dỗ nữ nhân.”

Nhìn bộ dạng ghen tuông đáng yêu của nha đầu, gần đây nàng chú ý ăn mặc rồi, vòng eo thon nhỏ được buộc chặt lại trông đầy vẻ quyến rũ, khoảng cách hai người lại gần cảm thụ hơi thở âm ấm phả cánh mũi nhỏ phấp phồng kia, Vân Lang không khỏi ngứa ngáy, trêu:” Đến muội ta còn không dám dụ dỗ, sao đi dụ dỗ họ.”

Chỉ một câu nói đơn giản mà như phừng một cái có lửa đốt trên mặt Tô Trí, nàng ngây người mở to đôi mắt trong sáng nhìn y, trong đó chứa cả sự e thẹn lẫn niềm vui, nhất thời luống cuống nói lí nhí như muỗi kêu:” Huynh có thể thử mà.”

Vân Lang đưa tay lên không biết định làm gì, nửa chừng rụt về, cười khổ: “ Thực sự không dám, Hà Sầu Hữu nói ta dám có ý đồ với muội sẽ không bỏ qua, lão già đó không biết đùa đâu.”

Tô Trĩ nghe vậy thì quên cả xấu hổ, mặt đỏ tía tai tức tối dậm chân:” Sao ông ta lại như thế?”

Tào Tương từ trong phòng thò đầu ra, nhìn trái phải, làm bộ mặt hết sức thật thà vô duyên xen vào:” Người ta là hoạn quan, hận nhất là nam nữ hoan ái chứ sao? Muội thích A Lang thì về nhà rồi hẵng nói, ở đây dám làm việc gì vượt giới hạn thì hại y thành hoạn quan đấy.”

Nói xong cũng mặc kệ đôi nam nữ xấu hổ, buộc áo choàng, quát gọi thân binh chuẩn bị chiến mã, định phóng một vòng quanh thành phát tiết.

Trong sân vắng chỉ còn lại hai người, cứ đứng như vậy nhìn nhau rất lâu, không biết phải nói gì. Cuối cùng Vân Lang vẫn chủ động nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Tô Trĩ nắn nhẹ, thì thầm:” Sư muội, đợi về nhà được không?”

Câu này tương đương với một lời hẹn ước rồi, Tô Trĩ cảm giác có dòng suối ngọt ngào dâng lên dào dạt trong trái tim làm nàng ngây ngất, đôi mắt mơ màng, hàng mi dài khẽ rung động. Nha đầu ngày thường to gan là vậy lúc này cúi gằm mặt gật đầu.

Vân Lang nâng tay nàng lên, hôn nhẹ:” Chỗ sư tỷ muội để ta nói, là ta tham mỹ sắc của Tô Trĩ, không giữ được mình.”

Người Tô Trĩ khẽ run một cái, không biết vì nụ hôn của Vân Lang hay vì nghe tới sư tỷ, lúc lắc cai đầu nhỏ:” Là sư tỷ bảo muội tới Bạch Đăng Sơn, muốn muội chiếu cố huynh.”

“ Sư tỷ muội à, kỳ thực tinh lắm, cũng không hiền đâu, sao qua mắt được chứ, ngày tháng khổ cực của muội còn ở phía sau cơ, ai bảo muội là tiểu thiếp.”

“ Muội không sợ ..”

Lưu Nhị quay về bẩm báo nhìn thấy Vân Lang và Tô Trĩ thì biết ý lui ra, thuận tiện khép cửa tiểu viện lại, ngăn cản ánh mắt đám binh tốt đang xem náo nhiệt.

Tiếng đóng cửa tuy khẽ vẫn làm giật mình đôi chim non, vội vàng buông nhau ra nhìn quanh.

Vân Lang nhìn quanh không thấy ai, nói:” Hà Sầu Hữu không có ở đây đâu, Đại tướng quân phục kích Hung Nô thành công, lúc này chắc là bận lắm.”

“ Ai bảo lão phu không có ở đây?” Hà Sầu Hữu từ sau cột đi ra, tuy mặt tươi cười, nhưng đôi mắt tam giác khiến người ta chỉ thấy toát lên sự tàn độc:

“ Không liên quan tới huynh ấy.” Tô Trĩ nhanh như cắt giang tay kiên định chắn trước mặt Vân Lang:

“ Nói vậy các ngươi rốt cuộc tới cùng một chỗ rồi?” Hà Sầu Hữu hai tay chắp sau lưng, đủng đỉnh đi tới.

Vân Lang kéo Tô Trĩ lại đẩy nàng vào phòng, đóng luôn cửa, nếu Hà Sầu Hữu có ý đồ không tốt, vì tầm quan trọng của y, ông ta không làm gì người còn có tác dụng lớn với hoàng đế, như thế chỉ ra tay với Tô Trĩ, lớn tiếng đáp để Tô Trĩ ở trong cũng nghe thấy:” Đúng thế, tiểu tử về Trường An sẽ tổ chức hôn lễ, không biết công công có quang lâm không?”

Hà Sầu Hữu nheo mắt nhìn Vân Lang như cân nhắc cái gì, trời lạnh như thế ông ta chẳng mặc áo dày, vạt áo phiêu dật trong gió lạnh, có chút xuất trần, cuối cùng không nhắc tới chuyện này nữa:” Sứ giả mang tới tin tức Lưu Lăng, ngươi muốn nghe không?”

Vân Lang thở phào, bản thân y không dám khẳng định lão thái giám khó lường này sẽ làm gì:” Nói vậy Lưu Lăng đã thành Đại át thị của Y Trật Tà rồi?”

“ Sao ngươi không nghĩ Lưu Lăng gặp nạn, thậm chí đã chết?” Hà Sầu Hữu không đáp mà hỏi:

Vân Lang lắc đầu:” Không có chuyện đó, nếu Lưu Lăng chết, tức là không còn giá trị gì, Tú Y sứ giả không tốn công đem tin tức vô giá trị về. Nếu có tin tức của nàng, vậy tức là nàng càng trở nên quan trọng, thế thì Lưu Lăng đã thành Đại át thị.”

“ Không tệ, chỉ tích tắc mà đã suy ra nhanh như vậy, đúng là không tệ.” Hà Sầu Hữu gật gù tán thưởng:” Có khả năng lợi dụng được không?”

“ Đừng nghĩ tới chuyện đó, Đại Hán đã vô tình với nàng, cho nên Lưu Lăng vô nghĩa là tất nhiên, nàng là át thị Hung Nô rồi không phải công chúa Đại Hán nữa đâu. Chưa biết ai lợi dụng ai.”

Hà Sầu Hữu ngửa mặt nhìn tuyết đầy trời, vỗ lan can gỗ:” Bọn ta không phải chưa nghĩ tới dùng mỹ nhân kế với Hung Nô, nhưng nữ nhân tới Hung Nô chẳng ai sống được một năm, ngoài biến thành đồ chơi cho chúng thì không được tác dụng gì. Về sau mọi người đều bỏ ý định này, nhưng không ngờ Lưu Lăng lại thành công, còn là thành công lớn, trí tuệ của nữ nhân đó chẳng phải xuất chúng, vì sao có thể thành công được?”

“ Vì khao khát, vì Lưu Lăng không cam lòng sống một cách tầm thường, vì thế mới chịu được khổ cực, khuất nhục, tất cả những cái đó một ngày sẽ thành ánh sáng chói lòa trên hoàng quan của nàng.” Vân Lang nói với giọng khâm phục:

Hà Sầu Hữu luyến tiếc lắc đầu, có nữ nhân như vậy mà không thể sử dụng, thật không cam lòng, nhất thời vô kế khả thi bỏ đi, lời nói vẫn trong gió tuyết truyền ra:” Chớ coi lời lão phu là gió thoảng bên tai.”

Bình Luận (0)
Comment