Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 450 - Q3 - Chương 071: Tiệc Trong Đêm.

Q3 - Chương 071: Tiệc trong đêm. Q3 - Chương 071: Tiệc trong đêm.

Vân Lang cũng nhíu chặt mày đăm chiêu, không phải vì lời đe dọa của Hà Sầu Hữu, mà y không thấy lão già này có chút vui vẻ nào, ngay cả khi tin đại thắng như thế truyền tới cũng không khiến tâm cảnh lão ta xao động.

Chẳng lẽ lão ta đạt tới cảnh giới vô dục vô cầu rồi sao? Nếu ông ta là người như Thái Tể, hiến dâng cuộc sống cho quân vương của mình, Lưu Triệt lại khao khát chiến thắng Hung Nô như thế, ông ta phải vui mừng mới đúng chứ?

Phản ứng này của ông ta thật vô lý.

Tô Trĩ biết Hà Sầu Hữu đã đi mở toang cửa chạy ra, hoan hỉ nắm tay Vân Lang, nhảy tưng tưng như thỏ con:” Muội muốn uống rượu.”

Vân Lang thu lại tâm sự, mỉm cười vuốt chóp mũi Tô Trĩ:” Để ta đi lấy rượu, chỉ là không thể uống với muội, lão già ấy đang theo dõi đấy.”

Tô Trĩ gật đầu ngay, nơi này là biên ải, không thể mang tâm tư như ở Thượng Lâm Uyển được, hôm nay được một lời của Vân Lang là lòng chứa đầy mật ngọt rồi, lúc này chỉ muốn ở một mình tận hưởng hạnh phúc đó, chẳng muốn chia sẻ cùng ai.

Khi Vân Lang tới nơi thì Tào Tương, Lý Cảm, Triệu Phá Nô, Tạ Ninh, Quách Giải, Cao Thế Thanh đều đã ăn mặc thoải mái chuẩn bị dự tiệc, chỉ có Hoắc Khứ Bệnh mặc khải giáp lên tường thành.

Vốn định khuyên Hoắc Khứ Bệnh xuống, phái một khúc trưởng lên tuần thành là được, nhưng nghĩ lại thôi, chỉ sai Lưu Nhị mang cho hắn bầu rượu ấm, rồi cùng đám Tào Tương ngồi vây quanh đống lửa lớn.

Phụ nhân người Khương phát hiện quân Hán có vẻ không dám làm càn với các nàng liền trở nên bạo gan hơn nhiều. Họ vốn bạo gan, thế là người thổi tất lật, người nhảy múa quay đống lửa, mệt rồi tự nhiên lấy thịt ăn, thấy nam tử vừa mắt chủ động tiếp cận, chẳng mấy chốc có người ngã vào lòng Lý Cảm.

Tào Tương cứ nhìn mông một phụ nhân, sau đó chép miệng:” Phụ nhân Hán gia chúng ta sao không được phóng khoáng thế này chứ?”

Vân Lang chuyên tâm gặm miếng thịt dê, chẳng cách trả lời câu hỏi thừa thái này.

Tạ Ninh trừng mắt với tất cả phụ nhan tới gần mình, dù sao hắn có mười mấy lão bà, khiến hắn gần như mất đi hứng thú rồi.

Cao Thế Thanh cứ uống một ngụm rượu lại cửa ngốc nghếch một tiếng, sau đó lại uống, lại cười, chẳng nhớ bao lâu rồi có thể ăn uống thoải mái ở một bữa tiệc thế này.

Quách Giải là người tỉnh táo nhất ở đây, nhìn nam nữ người Khương như nhìn cừu dê, ở vấn đề này hắn có quyền phát ngôn.

Từ biến hóa của Phú Quý trấn có thể nhìn ra được, nhâu khẩu là căn cơ phồn vinh của một địa phương, từ vùng đất trống thành cái tiểu trấn phồn vinh, hoàn toàn nhờ A Kiều không có thợ săn tiếp cận, cho dã nhân tự do kiếm ăn ở Thượng Lâm Uyển.

Sau đó thông qua chính sách xây nhà cấp đất, thu hút dã nhân lũ lượt tới quy thuận.

Tất cả những điều đó hắn tận mắt chứng kiến, Đông Phương Sóc nhiệt tình hoan nghênh khoản đãi dã nhân, còn tạm thời cung cấp lương thực cho họ sống qua ngày, cho họ công việc kiếm sống.

Mặc dù toàn là việc khổ sai, nhưng với dã nhân mà nói, có thể ăn no mặc ấm, không bị quân đội, thợ săn đối xử như dã thú là tốt rồi.

Nhờ thế vẻn vẹn ba năm thôi Phú Quý trấn đỡ trở nên phồn vinh.

Thụ Hàng thành muốn phồn vinh, cũng cần nhân khẩu, Quách Giải nhìn một loạt chính sách của Vân Lang đã nhận ra quyết tâm chiêu nạp người Khương của y.

Phàm là một khi quan phủ thực sự làm được chung vui cùng dân như bây giờ, vậy thì là dấu hiệu quan phủ chuẩn bị an dân rồi.

Lại nhìn tòa thành ít nhất có thể chứa mười vạn người này, giờ cộng cả quân Hán thì chưa tới ba vạn ...

Như có cái chuông lớn bắt đầu kêu leng keng trong đầu Quách Giải.

Quách Giải có một thói quen, đó là đi tới đâu cũng chiêu mộ một đám tiểu đệ cung phụng nghe lời mình, ở đây cũng thế, hôm nay dẫn theo hơn mười người Khương vai u thịt bắp.

“ Thủy Liêu Tử nghe quân tư mã nói gì chưa, năm sau bọn họ định khai hoang, định làm đường, đang thiếu người, huynh đệ chúng ta đi bắt dã nhân về, đây là chuyện tốt ai cũng có lợi.” Quách Giải choàng vai một nam tử chỉ đám Vân Lang đang vui vẻ thảo luận kế hoạch năm sau:” Như thế dã nhân có chỗ che mưa tránh nắng, chúng ta bán cho quân đội cũng kiếm vài đồng vào túi. Khi tiền nhiều rồi, ca ca dẫn các ngươi tới đất Hán sinh sống, để các ngươi thấy thế nào là phồn hoa thật sự.”

“ Dã nhân hung dữ lắm, bọn đệ chưa chắc đánh được.” Thủy Liêu Tử vừa động lòng lại tiếc nuối:

“ Yên tâm, ta sẽ đi tìm tư mã mượn ít giáp da cho huynh đệ phòng thân, vũ khí cũng không thiếu, có huynh đệ nào muốn theo ca ca làm vụ này không?”

Đám người Khương ngồi quanh nhìn nhau, ngần ngừ:” Đại ca, người mà bán được tiền sao, được nổi mấy đồng chứ?”

“ Tất nhiên khó mà nhiều được, đủ cho chúng ta mua giáp trụ vũ khí trang bị thôi, nhưng chớ quên, dã nhân cũng có bò dê lương thực, đó mới là món lợi chính ...”

Nếu Quách Giải nói muốn bắt người Khương, những người này còn có chút đắn đo, nếu nói là dã nhân thì thoải mái rồi, không ai có gánh nặng tâm lý gì hết.

Vân Lang vừa ăn uống trò chuyện, thi thoảng quan sát Quách Giải cổ động đám tiểu đệ xung quanh, không cần đoán cũng biết chuyện gì đang diễn ra.

Mọi chuyện đang diễn ra đúng chiều hướng y muốn.

Đất đai phải có người thì đất đai mới có ý nghĩa, so với nhân khẩu hiện tại, đất đai của người Hán quá rộng, chưa nói nơi khác ở dải Trường An được coi là nơi đông đúc trù phú cũng có vô số núi hoang cần khai khẩn, tranh đoạt thêm đất đai chỉ tốn kém quân phí mà chẳng ích gì.

Nhưng chiến tranh với Hung Nô là vấn đề khác, nếu hai bên chung sống bình an vô sự, Đại Hán không nghĩ tới chuyện giết sạch Hung Nô. Chỉ là cướp bóc giờ đã thành một phương thức duy trì cuộc sống của dân tộc này, mà đồ sắt, đồ gốm, lương thực, công cụ là thứ chỉ người Hán mới có, nên họ tự nhiên nghĩ tới đi cướp.

Bởi thế giữa hai tộc người, người chiến tranh không có bất kỳ biện pháp nào giải quyết.

Người Hung Nô có diện tích đất đai còn rộng hơn người Hán, nhưng vì vị trí địa lý, nhân khẩu bọn họ cực ít, theo như ước đoán của Tư Mã Thiên, người Hung Nô không thể có hơn hai trăm vạn người, thêm vào các bộ tộc khác, không thể quá tám trăm vạn tức là ít hơn người Hán năm lần.

Lưu Triệt đoán chừng cũng đã phát hiện vấn đề này, thế nên mới tích cực phái Trương Khiên đi sứ Tây Vực liên tục như vậy, đó là thuyết phục các nước Tây Vực đứng ngoài phân tranh đại quốc, chặn đứng khả năng nhân khẩu gia tăng của Hung Nô.

Một thùng dầu hất lên đống lửa, ngọn lửa trong tích tắc bùng lên dữ dội, xông thẳng tới bầu trời, không khí càng thêm cuồng nhiệt, cả bông tuyết lất phất rơi cũng bị hơi nóng làm tan chảy, biến thành mưa nhỏ li ti làm Vân Lang nhớ tới tiệc năm mới ở Vân gia, nhớ Vân Âm, nhớ Đại Vương, Tống Kiều, nhớ cả thứ họa hại Tiểu Trùng ...

Bất tri bất giác y đã có nhiều thứ nhớ nhung thế rồi.

Vân Lang nâng chén với Hoắc Khứ Bệnh ở trên tường thành, cả hai cùng uống cạn.

Thắng lợi của Đại Hán sẽ nối tiếp nhau tới, quy mô cũng sẽ ngày càng lớn, dù sao Hoắc Khứ Bệnh còn chưa thực sự xuất kích. Thiếu niên đem tiêu diệt Hung Nô làm trách nhiệm của mình ấy còn chưa lộ ra tài hoa bễ nghễ thiên hạ của mình.

Bình Luận (0)
Comment