Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 451 - Q3 - Chương 072: Chuyện Như Vậy Nên Làm Nhiều Một Chút.

Q3 - Chương 072: Chuyện như vậy nên làm nhiều một chút. Q3 - Chương 072: Chuyện như vậy nên làm nhiều một chút.

Ngồi bên đống lửa ấm áp thời gian dài, Vân Lang cũng đã ngủ gà ngủ gật, Khương nữ vẫn còn tinh thần dư dật tiếp tục khiêu vũ.

“ Chẳng đẹp bằng vũ đạo Đại Hán.” Với quý tộc hưởng thụ xa xỉ như Tào Tương, thì động tác vũ đạo của Khương nữ chẳng có chút mỹ cảm nào, toàn dậm chân, múa tay, chống hông, rồi xoay tròn, ngay cả động tác sơ cấp như lắc mông cũng chẳng có, ngáp liên hồi:

Cứ như ngáp cũng lan truyền, Vân Lang ngáp một cái sái quai hàm, dụi mắt lẩm bẩm:” Ta về ngủ đây, các ngươi chơi tiếp đi.”

“ Ngươi qua ngủ với ta đi, ta sợ ngươi không cẩn thận bế Tô Trĩ vào phòng, sau này ta sẽ có thêm một bằng hữu hoạn quan.”

Hai người khật khưỡng đứng dậy, Vân Lang chép miệng thông báo:” Ta vừa hứa với Tô Trĩ, về sẽ cưới muội ấy.”

“ Tất nhiên ngươi phải cưới muội ấy rồi, đã họa hại người ta thành như thế, không ngươi cưới thì ai. Tô Trĩ là cô nương tốt như thế mà ngươi dẫn muội ấy đi mổ xác chết ...” Tào Tương trừng mắt bất mãn:

Vân Lang gãi đầu:” Thì ta có nói gì đâu, chẳng qua không biết Tống Kiều nghĩ gì.”

“ Nghĩ cái gì, ai cũng muốn gia tộc hưng vượng, thế nào mới hưng vượng? Còn chẳng phải nhân khẩu, Vân gia ngươi có mỗi một nam đinh, Tống Kiều đáng lẽ phải nghĩ làm sao để ngươi nạp thêm nhiều thê thiếp mới đúng, giống Trương Oánh ấy. Lại nhìn Tạ Ninh xem, cha hắn vô dụng nên hắn không có mấy huynh đệ, nên nhìn hắn xem, cưới mười mấy lão bà rồi. Ngươi không nghĩ rằng hắn hưởng thụ đấy chứ?”

Vân Lang quay đầu nhìn Tạ Ninh mặt đỏ bừng bừng đẩy một thiếu nữ người Khương rất xinh đẹp ra:” Hẳn là khổ lắm.”

Tào Tương khịt mũi, giọng kể cả dạy dỗ:” Đúng vậy, nếu như là đi chơi bời, tất nhiên đây là chuyện vô cùng khoan khoái. Nhưng một khi nam nữ hoan ái biến thành trách nhiệm sinh con đẻ cái thì ta cho ngươi biết, chẳng có chút vui vẻ gì hết. Trước kia khi ta sắp chết, mẹ ta an bài thị thiếp cho ta, tư vị đó ta rõ lắm, đến sáng ngủ dậy còn chẳng biết người nằm bên cạnh là ai.”

Mặt này Tào Tương đúng là có tư cách lên tiếng thật, thế nên chỉ có thể im lặng mà nghe.

Tào Tương mấy khi có dịp lên mặt dạy bảo Vân Lang, tất nhiên không bỏ qua:” Đừng nghĩ có Vân Âm là đủ, chẳng lẽ mong một chuế tế giúp Vân thị hưng vượng? Vân Âm là con ngươi, nó đến nhà ta phá nhà chăng nữa ta cũng mỉm cười dung túng nó, còn chuế tế nhà ngươi tới, hừ, ta mà gặp hắn cũng đã là mất mặt rồi.”

“ Nghĩ mà xem, với giao tình chúng ta, ta cũng chỉ có thể cho hắn đi qua cửa, mà còn là cửa phụ, Khứ Bệnh rộng lượng hơn, Lý Cảm làm được như ta là cùng. Nhà khác thì không tiếp là chuyện thường. Dù bàn việc, tối đa hắn chỉ có thể gặp quản gia thôi, ngay cả gia thần của ta cũng chẳng gặp nổi. Nên đừng nghĩ ngu ngốc, nhân lúc còn trẻ sinh vài nhi tử đi, Vân Âm gả cho con ta, ta sẽ kính nó như tổ tông.”

Tuy Tào Tương xưa nay thích ba hoa, Vân Lang biết chuyện này không có chút thổi phồng nào hết.

Sinh nhiều nhi tử nuôi nhiều lợn, đó là pháp môn huy trì gia tộc của huân quý. Chỉ khi con cháu nhiều mới có thể gửi các nơi, dù là một phương bất hạnh mất sạch thì vẫn còn phương khác.

Ví dụ trứ danh là gia tộc Gia Cát, bọn họ có nhân tài hàng đầu ở cả ba nước Ngụy Thục Ngô, đó là đạo sinh tồn của gia tộc lớn.

Cái nhìn của Tào Tương về lão bà về nữ tử chính là hiện thực xã hội Đại Hán, cho nên hắn có thể lớn tiếng chỉ bảo Vân Lang, chỉ có Vân Lang không thích ứng kiểu tự biến mình thành ngựa giống.

Vân Lang càng nghe càng thấy nhàm chán vẫy tay với Tào Tương rồi về phòng, phòng của Tô Trĩ ở sát vách, đen xì xì, tựa hồ đã ngủ rồi.

"Cộc cộc cộc!"

Vân Lang vừa lên giường thổi tắt nến thì nghe thấy tiếng gõ tường, mỉm cười gõ lại vài cái.

Bên kia Tô Trí nghe tiếng trả lời, lần này gõ rất dài, Vân Lang ngưng thần lắng nghe, để còn trả lời nàng, Tô Trĩ gõ thế nào, Vân Lang đáp lại như thế, tuy y díp mắt vào rồi, vẫn tích cực gõ tường trả lời ...

Tiểu nha đầu mới sa vào lưới tình, trong lòng có muôn vàn lời muốn nói, vì có Đầu Trứng nên phải kìm nén trong lòng, nên nàng thông minh nghĩ ra cách liên lạc này, nghĩ rằng Vân Lang có thể hiểu mình.

Tất nhiên Tô Trĩ không biết tín hiệu Morse, Vân Lang cũng không hiểu, nên có trời mới biết nàng muốn nói gì, nhưng kỳ thực không quan trọng, chỉ cần trả lời nàng là được.

“ Có cho lão tử ngủ không?” Đến khi Tào Tương phát ra tiếng gào thét giữa đêm khuya thì những tiếng cộc cộc kia mới dừng lại.

Cộc cộc!

Tô Trĩ gõ hai tiếng cuối cùng mới chịu thôi, lần này Vân Lang dám chắc nàng nói hai từ "ngủ ngon".

Đêm hôm đó Vân Lang ngủ rất ngon, tới tận trưa mới dậy, vừa mở cửa sổ ra liền nhìn thấy Tô Trĩ đứng ở sân chớp chớp mắt với mình liền nhe răng cười thật tươi. Vân Lang chỉ chỉ nàng, Tô Trĩ hưng phấn gật mạnh đầu.

Đoán chừng Tô Trĩ cho rằng Vân Lang đã hiểu tối qua nàng nói gì.

Tào Tương dùng đầu húc sầm cửa sổ một cái, thò cái mặt cau có ra, nghiến răng nghiến lợi:” Ngươi đào hầm qua cũng được, trèo nóc nhà cũng được, đừng gõ tường được không?”

Tô Trĩ đỏ mặt chun mũi:” Nghe lén người ta nói chuyện, không phải nam nhân.”

“ Ta thề, ta nghe nửa canh giờ chỉ thấy cục với cắc đau cả đầu mà không hiểu gì hết.” Tào Tương chỉ mặt Vân Lang:” Đến A Lang cũng chẳng hiểu.”

Vân Lang nói dứt khoát:” Ta hiểu.”

“ Ngươi hiểu á?” Tào Tương không tin tí nào:

Vân Lang mỉm cười:” Muội ấy nói ...”

“ Không được nói.” Tô Trĩ chạy vội tới bịt miệng Vân Lang:” Đó là bí mật của chúng ta.”

Tào Tương nhìn hai người bọn họ, thở hắt một hơi rụt đầu vào đóng sầm cửa lại, sau đó trong phòng phát ra tiếng kêu lớn đầy căm phẫn bất lực.

Tô Trĩ mặt đỏ bừng bừng, nói nhỏ:” Huynh muốn ba đứa con cũng được.”

Vân Lang nhíu mày:” Muội nhầm à, ta nói bốn mà.”

“ Muội hỏi hai đứa được không, huynh rõ ràng nói ba.” Tô Trĩ hừ khẽ:

Vân Lang nghi ngờ:” Muội chắc là nghe thấy ba tiếng không, ta gõ bốn cơ mà.”

“ Huynh, huynh vô lại ...” Tô Trĩ dậm chân chạy mất:

Vân Lang còn đang nghĩ phải ăn nói với Tống Kiều ra sao, Tô Trĩ đã tính tới sinh bao con rồi, có trời mới biết nàng nghĩ gì, nhưng Vân Lang biết tình hình tuổi thọ của mình chắc không dài lắm.

Hôm qua cả đám ăn uống chơi bời, đoán chừng mấy tên kia còn say hơn mình chưa ngủ dậy, Vân Lang quyết định lên tường thành gác thay cho Hoắc Khứ Bệnh.

Vừa ra ngoài được cảm thụ được thay đổi rõ ràng, một bữa tiệc tối qua rõ ràng đã giải trừ được tâm lý đề phòng của người Khương, điều dễ nhận thấy nhất là người đi lại trên đường nhiều hơn hẳn, nụ cười trở lại trên môi thiếu nữ, trẻ con đã chạy nô đùa ngoài phố.

Một số phụ nhân còn chào hỏi quân tốt quen biết, ra vào hậu quân tự nhiên như về nhà.

Đây là khởi đầu tốt.

Hoắc Khứ Bệnh đã đứng canh gác hơn nữa ngày mà lưng thẳng tắp, chỉ dòng người đi lại nói cười phía dưới, không ngờ tên máu lạnh ấy bảo với Vân Lang:” Chuyện như thế này về sau nên làm nhiều một chút.”

Vân Lang hết sức tán đồng, vươn tay ra nắm chặt một bông tuyết giữa không trung:” Đúng thế sau này mỗi ngày lễ tết chúng ta lại tổ chức một lần, có lẽ chưa tới ba năm chúng ta sẽ triệt để trụ vững ở nơi này.”

Bình Luận (0)
Comment