Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 452 - Q3 - Chương 073: Vệ Thanh Đố Kỵ Hiền Năng?

Q3 - Chương 073: Vệ Thanh đố kỵ hiền năng? Q3 - Chương 073: Vệ Thanh đố kỵ hiền năng?

Thụ Hàng thành tuyết lớn, còn Đại Thanh Sơn gặp phải một trận sương mù lạnh xâm nhập.

Trên thảo nguyên khắp nơi là những xác chết đóng băng, có cả xác người, chiến mã, bò dê, đến ngay cả sói hoang cũng không thoát khỏi vận mệnh.

Thông thường mà nói khi trong không khí ngưng tụ đủ hơi nước, nước sẽ ngưng thành tuyết rơi xuống. Nhưng nếu cộng thêm vào gió bắc thổi mạnh, nó thành sương mù chứa đẫm hơi nước ngưng kết trên bất kỳ vật thể nào biến tất cả thành băng.

Sương lạnh ngưng kết trên cành cây sẽ thành hạt sương long lanh như đá quý, khi nó ngưng kết trên cỏ hoang, sẽ thành cỏ băng mỹ lệ.

Thế nhưng nó ngưng kết trên người, trên chiến mã, trên gia súc, thì chỉ mang tới chết chóc.

Trướng bồng của Vệ Thanh cũng bị đóng băng, thân binh phải không ngừng đập nóc lều cho những khối băng kia rơi xuống, nếu không nó sẽ đè sập lều.

Bếp lửa bên trong chẳng mang tới bao nhiêu hơi ấm, vẫn lạnh tới cóng người.

Vệ Thanh nghe xong thám báo các nơi bẩm báo tình hình thì cốc nước trong tay cũng đóng băng, cho thám báo lui ra, nói với các tướng:” Rút binh thôi, năm nay chúng ta không còn cơ hội tới Long Thành rồi.”

Công Tôn Ngao rũ áo choàng:” Nếu đại soái cho mạt tướng một đội binh mã, mạt tướng có thể tiếp tục truy kích Y Trật Tà.”

Tô Kiến lắc đầu:” Không nên, Y Trật Tà từ đầu tới cuối không hề tham chiến, hành tung cũng không rõ, chắc chắn đang đặt bẫy dụ dỗ chúng ta tiến sâu vào thảo nguyên. Đại soái nói đúng, chúng ta nên lui quân về Bạch Đăng Sơn hoặc Mã Ấp chỉnh đốn, đời mùa đông qua mới tính. Nếu không thời tiết thế này chưa đánh trận đã tổn thất rồi.”

“ Tên Y Trật Tà đó tự lập làm Thiền Vu, chỉ e bây giờ đang bận rộn thanh trừng người chống đối, sức đâu ra mà đánh trận, nay Hung Nô đã hỗn loạn, chúng ta không nên bỏ lỡ thời cơ. “ Công Tôn Ngao hừ một tiếng, đứng dậy lớn tiếng nói với các tướng lĩnh trong lều:” Còn nói về lạnh, vẻn vẹn lạnh thôi có là gì, năm xưa Thái tổ Cao hoàng đế ở Bạch Đăng Sơn, quân tốt lạnh rụng ngón chân ngón tay vẫn khổ chiến không thôi, bọn họ làm được, sao chúng ta không làm được?”

Vệ Thanh coi như không nghe thấy những lời này, trực tiếp lệnh cho các tướng lĩnh, từng người một nhận lệnh rời lều, tới lượt Tô Kiến dặn:” Ông đoạn hậu, Công Tôn Ngao đi đầu, ta làm trung quân, hai canh giờ nữa gió bắc ngừng, chúng ta lên đường.”

Tô Kiến chắp tay nhận lệnh sải bước ra ngoài, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Công Tôn Ngao, tới giờ ông ta vẫn không hiểu loại người này phong hầu thế nào.

Công Tôn Ngao bị tất cả lãnh đạm, giận tới râu ria dựng lên, trợn mắt chất vấn Vệ Thanh:” Nếu chúng ta lùi cả thì Lý Quảng phải làm sao?”

Vệ Thanh bình đạm nói:” Đợi ông thành chủ tướng hẵng nghĩ chuyện này, giờ quản quân của mình là đủ.”

Công Tôn Ngao hậm hực xoay người bỏ đi luôn.

Quân tư mã Nhạc An hầu Lý Thái phẫn nộ:” Đại soái sao quá khoan dung cho kẻ này như thế?”

Vệ Thanh cười nhạt:” Không cần chấp một tên mãng phu, nhưng kẻ nào dám làm loạn lòng quân, chém tức khắc.”

Lý Thái hiểu ý, chắp tay đi ngay.

Bốn vạn quân mã tạo thành doanh trại rộng không thấy điểm cuối, nhưng chìm trong sương mù, lẵng lẽ như quỷ vực.

Công Tôn Ngao xách trường kiếm vừa rời khỏi lều thì nhìn thấy Lý Thái đứng trong làn sương trắng, không khỏi chột dạ:” Tư mã vì sao lại ở đây?”

Lý Thái đá viên đá trên đường:” Ta đợi ông hạ lệnh cho quân truy kích để lấy đầu ông.”

Công Tôn Ngao bị phát hiện ý đồ, nắm chặt tay rống lên:” Thiếu một chút nữa thôi, cho ta hai ngày, ta sẽ giết được Y Trật Tà.”

“ Khi ông Nhạn Môn Quan thoát được một nạn là thiên ân, còn chưa biết hành sự cho cẩn trọng sao? Nay thời tiết bất lợi, kẻ địch khó lường, đừng tùy ý phí hoài tướng sĩ.”

Công Tôn Ngao không chịu nghe khuyên can, ngửa mặt cười lớn:” Ông không cần nhiều lời nữa, ta hiểu cả rồi, không ngờ đại soái lo Công Tôn Ngao này lập công nên dùng thủ đoạn như thế để cản trở, làm lỡ đại sự, ta không phục.”

Lý Thái vỗ tay sau lưng có mấy chục quân tốt xông ra, không cho Công Tôn Ngao cơ hội lên tiếng, nhào cả tới ấn ông ta xuống đất, trói lại.

“ Giam vào xe tù, giải về Trường An đợi bệ hạ xử trí.”

Công Tôn Ngao bị trói rồi vẫn vùng vẫy không thôi:” Lão tử không phục, không phục, các ngươi là thứ tiểu nhân mưu hại trung thần. Khi lão tử khổ sở quyết chiến trên Đại Thanh Sơn, đại soái không phái quân hỗ trợ, đến khi ta chém đầu tướng địch, lại hạ lệnh lui quân, các ngươi đố kỵ hiền năng.”

Lý Thái vốn đã đi rồi, thình lình quay lại, nhìn thẳng vào mắt Công Tôn Ngao mắng:” Lý Quảng đã lui về Hữu Bắc Bình, Trương Thế Công lui về Ngư Dương, chúng ta chém hơn vạn Hung Nô ở Đại Thanh Sơn không phải do chúng ta dũng mãnh vô địch, mà là kế mượn đao giết người của Y Trật Tà. Hắn đang đợi con lợn ngu xuẩn như ngươi đâm đầu vào lưới, để giúp xoa dịu oán hận của Hung Nô.”

“ Ngươi nghĩ ngươi chém được một tên đương hộ là giỏi lắm sao? Ngươi có biết vì sao đại soái phái trọng binh trấn thủ phương bắc mà không tham gia chiến đấu không? Không tự nhìn xem bản thân là loại gì, đáng cho đại soái với đố kỵ?”

“ Trong lòng ngươi chỉ nghĩ tới quân công, chỉ biết có kiều thê mỹ thiếp mà bệ hạ ban thưởng, khiến một vạn hai nghìn tướng sĩ chiến tử, ngươi bao giờ nghĩ tới tướng sĩ chưa? Nếu không có đại soái kiềm chế địch, ngươi đưa toàn bộ huynh đệ vào chỗ chết, không còn ở đây lớn lối được đâu.”

Công Tôn Ngao ánh mắt tràn ngập thù hận:” Quyền ở trong tay các ngươi, các ngươi nói gì mà chẳng được, đợi về tới Trường An xem còn lớn lối trước mặt bệ hạ được không?”

“ Thứ ngu xuẩn, không đáng lão phu phí nước bọt.” Lý Thái quay người bỏ đi không thèm nói nữa:

Hai canh giờ sau mặt trời đỏ lờ mờ treo ở chân trời, chỉ nửa canh giờ nữa trời sẽ tối, gió bắc thổi ù ù suốt cả ngày rốt cuộc đã ngừng, Lý Thái đích thân thống lĩnh tiền quân, chậm rãi đi về phía nam.

Cách đại doanh của quân Hán chỉ vẻn vẹn ba mươi dặm, trong một sơn cốc khuất gió kín đáo, Y Trật Trà ngồi trong đống da thú nghe tin tức thám báo truyền về.

“ Vậy là quân Hán rút lui rồi?” Y Trật Tà thất vọng hết sức:

Lưu Lăng nằm bên cạnh nói:” Thiếp ở đất Hán đã nghe Vệ Thanh chưa bao giờ đánh trận không nắm chắc. Một khi ông ta tác chiến với ai thì tức là kẻ địch không thể thoát được kết cục bại vong. Quân Hán đã không rơi vào bẫy, vậy chúng ta nên nghĩ tới Vu Đan rồi, kẻ này chiến bại nhưng thất tung, không thể không lo.”

Y Trật Tà nhìn phương nam không nói, hi sinh nhiều như vậy mà không dụ được địch vào bẫy, hắn không cam tâm.

Lưu Lăng ngằm nghĩa ngón tay trắng trẻo của mình:” Ngài có biết ở Đại Hán, hoàng đế đánh cược với phiên vương nên dựng doanh trại ở đất Ngọa Hổ, đánh lẫn nhau, phiên vương thua phải nhường đất, hoàng đế thua phải thừa nhận mọi thứ của phiên vương, cứ ba năm một lần, rốt cuộc chết bao nhiêu giáp sĩ không?”

Y Trật Từ tò mò:” Bao nhiêu?”

“ Hai năm trước cha thiếp liên hợp hai phiên vương khác, toàn quân năm nghìn giáp sĩ, đều là dũng sĩ tinh nhuệ nhất. Đánh một trận khốc liệt tới mức cả thiếp cũng trúng ám toán, để lại vết thương đáng sợ như ngày nay, quân tốt làm sao có kết cục tốt, gần một vạn người bỏ mạng sa trường. Hoàng đế vẫn mở tiệc tưng bừng, vì hắn thắng rồi, quyền lực càng vững mạnh.” Lưu Lăng thấy Y Trật Tà trầm tư, che miệng cười:” Thế nên ngài mất hơn vạn chiến sĩ đổi lại địa vị Thiền Vũ càng thêm vững vàng, có gì mà phải tiếc? Đợi vài năm nữa chiến sĩ của ngài sẽ liên tục lớn lên, trong bụng thiếp cũng có một đứa mà.”

Bình Luận (0)
Comment