Vì những lời đó của Lưu Lăng, khi quân Hán nam quy, Hung Nô không truy cản.
Cuộc chiến đầu tiên của năm Nguyên Sóc thứ tư mở đầu vô cùng kịch liệt, kết thúc lại hết sức yên ắng.
Y Trật Tà và Vệ Thanh như đôi tình lữ chia tay, xoay lưng mà đi, ngay quay đầu nhìn lại một cái cũng không muốn.
Hai bọn họ kỳ thực không ai thất bại, kẻ thất bại chỉ có Vu Đan.
Sói đực tranh đoạt vị trí đầu đàn, một khi thất bại thì trong đàn không còn vị trí của nó nữa.
Vu Đan không còn giá trị với Hung Nô nữa, nhưng với Đại Hán mà nói khả năng còn có chút hữu dụng, Hà Sầu Hữu sau khi hay tin về cuộc chiến, biết Vu Đan tới nay cùng thất tung chưa rõ sống chết, cho rằng bắt một Tả hiền vương về còn hả dạ hơn cả tìm thấy thi thể Mạo Đốn.
Cái khác chưa nói, khi bệ hạ đại yến sứ tiết các nước, mang tên Tả hiền vương này ra, sẽ là chuyện tăng thêm uy phong Đại Hán.
Vì thế mới sáng sớm Hà Sầu Hữu đã đi tìm Vân Lang thương lượng.
Tuy thân phận ông ta rất cao, nhưng ở Thụ Hàng thành muốn rời thành chấp hành quân vụ thì phải được Hoắc Khứ Bệnh và Vân Lang cho phép.
Ở chuyện phải ứng phó với Hà Sầu Hữu ra sao, Hoắc Khứ Bệnh thấy giao cho Vân Lang là ổn thỏa nhất, huống hồ tiếp xúc với Đầu Trứng không phải chuyện thoải mái, tránh được là ai cũng muốn tránh.
“ Mạt tướng không tán thành chuyện này, Vu Đan dù chiến bại rồi người đi theo cũng không ít, bằng vào thù hận của hắn với Đại Hán, sẽ không đầu hàng đâu.” Vân Lang nỗ lực khuyên can Hà Sầu Hữu, cho dù rất hi vọng lão già này ra ngoài hoang nguyên chết luôn, nhưng không đồng ý:
“ Vu Đan là chó nhà tang, Hung Nô tôn sùng kẻ mạnh, giờ đã sa cơ thất thế rồi sẽ không có bao người đi theo đâu, trong tình huống bốn phương là địch, quy thuận Đại Hán là đường sống cuối cùng rồi.” Hà Sầu Hữu cương quyết muốn đi tìm:
“ Nếu công công đã khẳng định như thế sao không chờ đợi Vu Đan tới, hoang nguyên lớn như thế, ngài tìm ở đâu?” Vân Lang cũng kiên định giữ ý kiến của mình:
“ Khà khà khà, lão phu ở trong hoàng cung như con chó già bị xích, nay có cơ hội ra đồng hoang rong ruổi, vì sao không chạy cho thống khoái? Ta biết ngươi chẳng tốt đẹp gì, kỳ vọng ta ở đồng hoang còn hơn ta về bình an chứ gì, yên tâm, ngươi không được thỏa nguyện đâu.”
Vân Lang ngồi thẳng lưng lên lắc đầu:” Công công nhầm rồi, một khi đã bàn chính sự thì ta là quân tư mã Kỵ đô úy, ngài nếu tìm được Vu Đan đồng thời đưa hắn còn sống trở về là chuyện phù hợp với lợi ích quốc triều, tuy ta không đồng ý, song ngài đã kiên quyết, Kỵ đô úy toàn lực hỗ trợ.”
“ Hỗ trợ ra sao?” Hà Sầu Hữu cười đầy vẻ trào lộng:
Vân Lang đi lấy một cái mũ tai chó mới làm chụp lên đầu trứng chướng mắt của ông ta:” Tất nhiên là trang bị.”
Hà Sầu Hữu lật hai cái tai chó che kín tai mình, thích thú nói:” Ấm áp thật.”
Chỉ có như thế không đủ đảm bảo sinh tồn ở hoàn cành hiểm ác này, Vân Lang thở dài, sai Lưu Nhị đi vào kho lấy cho mình một bộ trang bị hoàn chỉnh của Kỵ đô úy:” Đây là túi ngủ, ngoài là da mềm, trông có lông thú, có thứ này dù ngủ ở đồng hoang cũng không quá lạnh. Túi ngủ, găng tay là bí kỹ bất truyền trong quân đối phó với khí hậu phương bắc, dùng xong nhớ đem về trả.”
Hà Sầu Hữu đội mũ tai chó đi găng tay lông vịt, đứng dậy cảm nhận:” Ấm thật, nhưng giết người không tiện.”
Vân Lang mở ngăn bàn:” Ở đây có cái mỏng hơn, tiện hơn, dù dính máu chỉ cần lau đi là được, làm bằng da nghé con, tay chúng ta cùng cỡ, tặng công công.”
Hà Sầu Hữu xem một lúc rồi chắp tay:” Tư mã có lòng rồi.”
Vân Lang kiến nghị:” Ngoài ra mấy con sói công công nuôi toàn bộ buộc vào xe trượt là không hợp lý, nên dùng sợi thừng chính, sau đó dùng công cụ buộc vào người sói, như vậy phát huy tác dụng cao hơn.”
Hà Sầu Hữu nhìn Vân Lang đem ra từng thứ một, càng không hiểu:” Nếu đã chuẩn bị đầy đủ như thế, vì sao trước đó còn ngăn cản lão phu đi.”
“ Thân là quân tư mã, đương nhiên trước khi công công xuất phát phải đem nguy cơ ra trình bày đúng sự thực, đồng thời đưa ra đánh giá bản thân. Tương tự, đây không phải quân lệnh, mà là hành vi tự chủ, ta không thể cản công công, cho nên cung cấp hỗ trợ cho đồng bào là điều nên làm. Nhưng ý kiến của ta không đổi, ngài chết ngoài kia, đừng trách ai.”
Hà Sầu Hữu cười ha hả, ôm đống đồ đi, ông ta thích làm theo phép công như thế.
Tốn thêm hai ngày để cải tạo xe trượt và chuẩn bị lương thực, vào một buổi sáng Hà Sầu Hữu rời Thụ Hàng thành.
Mắt tiễn ông ta biến mất vào đồng hoang mênh mông, Vân Lang cảm khái vô cùng, từ hành vi của ông ta có thể nói, Hà Sầu Hữu không mất đi khí huyết nam nhân, có cái đó hay không cũng chẳng phải là tiêu chuẩn đánh giá nam nhân.
Con bà nó, đây mới là hào khí "Giá trường xa, đạp phá Hạ Lan sơn khuyết."
“ Hoạn quan mà làm tới mức này ngoài dự liệu của ta. A Lang, ngươi đã đồng ý cho Hạ Sầu Hữu đi tìm Vu Đan, sao không cho ông ta nhân thủ?” Hoắc Khứ Bệnh vẫn cứ nhìn về phía Hà Sầu Hữu rời đi:
Vân Lang suy đoán: “ Hà Sầu Hữu không thiếu nhân thủ đâu, bọn họ khác chúng ta, coi hoàn thành nhiệm vụ là hàng đầu, mạng người không trong phạm vi suy nghĩ. Nếu ta phái người theo, dù phái nhiều hay ít thì cũng chẳng còn lại ai.”
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:” Sao tới mức đó, dù gì cũng ra sức vì Đại Hán.”
Vân Lang lắc đầu, chợt phát hiện ra tên này có điểm yếu, dễ bị hành động anh hùng làm kích động dễ dẫn tới suy đoán cảm tính:” Ngươi quá dễ bị hào khí của ông ta đánh lừa rồi, đừng quên là Hà Sầu Hữu âm độc như hồn ma, người dưới quyền ông ta đều là Tú Y sứ giả, bọn họ có rất nhiều bí mật không cho ai biết, không may nhìn thấy sẽ bị người ta diệt khẩu, muốn đòi công đạo cũng chẳng thể, nói không chừng gán thêm tội danh.”
“ Hà Sầu Hữu còn không đề xuất với ta mượn nhân thủ, đoán chừng không muốn chúng ta tham dự vào hành động này, ngươi quên chuyện này đi.”
Hoắc Khứ Bệnh hâm mộ Hà Sầu Hữu có thể tùy ý làm một chuyện lớn như thế, hắn thì đã thấy ghét cái nhiệm vụ thủ thành ngày qua ngày chẳng có gì thay đổi này rồi.
Tất cả anh hùng trên đời này đều có bản tính phóng túng, anh hùng cơ bản là người mạo hiểm thành công, bọn họ nỗ lực nhiều, đương nhiên thu hoạch nhiều.
Còn có một loại nỗ lực nỗ lực càng nhiều mà chẳng được gì, chúng ta thường gọi là kẻ thất bại. Kẻ thất bại luôn nhiều hơn anh hùng, điều này mới phù hợp với quy luật, giống như người nghèo luôn ít hơn người giàu vậy.
Cuộc sống không có Hà Sầu Hữu với Vân Lang mà nói vô cùng thư thái, khi Tô Trĩ như mèo nhỏ cuộn mình trong lòng y nói những điều ngu ngốc chẳng có đầu đuôi gì, y thấy thế giới này như vậy mới là bình thường.